doc truyen 1001 dem tan hon

Tối hôm tất niên cuối năm, Lương phu nhân cho những người thực hiện về mái ấm, tự động tay bà tao xuống nhà bếp thực hiện bánh chẻo, hy vọng mọi người tiếp tục liên minh, sum họp cùng cả nhà, hơn thế nữa Lương Vân cũng phát biểu tối tiếp tục về nên Lương phu nhân càng hí hửng rộng lớn.

Bánh chẻo vừa vặn thực hiện đoạn thì giờ chuông cửa ngõ mái ấm vang lên.

Bạn đang xem: doc truyen 1001 dem tan hon

“Nặc Nặc, chuồn Open, chắc chắn rằng chị con cái về đấy, con cái bé nhỏ này, sớm tiếp tục bảo nó là ghi nhớ đem khóa xe bám theo....đích thiệt là....” Lương phu nhân tuy rằng là phát biểu lời nói rất khó nghe tuy nhiên giọng điệu thì rất rất hào hứng.

Lương Nặc đáp lại bà tao một giờ vâng rồi chuồn Open.

Vừa Open rời khỏi thì sở hữu nhị người nam nhi khoác vest đen sì, treo kính đen sì đứng ở cửa ngõ, bên trên tay còn chũm túi rộng lớn túi bé nhỏ, cô lắc người rời khỏi, còn tưởng những người dân này thiếu sót mái ấm rồi, hấp tấp vàng chỉ nhập cửa ngõ mái ấm nói: “Hai người dân có nên bị thiếu sót mái ấm rồi không?”

Nói đoạn cô ngay lập tức đẩy tay lăm le khép cổng lại.

Một nhập nhị người nam nhi ngay lập tức sử dụng vai ngăn ko mang đến góc cửa bị khép lại, tiếp sau đó phát biểu rất rất cay nghiệt túc: “Biệt thự Lương gia, là ở phía trên, ko sai.”

Lương Nặc sửng sốt ko hiểu: “Thế tuy nhiên, tôi ko biết những người dân.”

“Lương gia nhị tè thư đích không?” một trong các nhị người xác nhận lại, giơ những cái túi bên trên tay lên nói: “Vân tè thư bảo Cửa Hàng chúng tôi sắp tới, trước 12 giờ cô ấy nên ở kề bên ông công ty của Cửa Hàng chúng tôi ko về được, sau 12 giờ cô ấy tiếp tục về, những loại này coi như thể đá quý của ông công ty Cửa Hàng chúng tôi.”

“Có nên là chị con cái về ko....”

Lương phu nhân vớt bánh chẻo kể từ vào trong nồi rời khỏi, đang được cui mừng sẵn sàng gọi Lương Nặc ngay lập tức phát hiện ra Lương Nặc nằm trong nhị người nam nhi khoác bộ đồ áo đen sì ngoài cửa ngõ đang được đối đầu cùng nhau, bà tao hãi sắc mặt mũi tái mét chuồn, giọng lanh lảnh: “Các người là ai hả? Tôi cảnh cáo những người dân nhé, tôi thân quen với công an trưởng của sở công an Hải Thành đấy, những người dân chớ sở hữu tuy nhiên thực hiện bừa, tôi cho những người quay trở lại với bụng u tuy nhiên đầu bầu kiếp không giống đấy.”

Lương Nặc rõ rệt cảm nhận thấy mồm nhị người nam nhi đang được lắc lên, sở hữu chút hãi hãi.

“Mẹ, ko nên đâu, đấy là vệ sĩ của chị ấy, chị phát biểu tối ni sở hữu chút việc sẽ không còn về nên cho những người đem đá quý cho tới, đợi chị đoạn việc tiếp tục về mái ấm nằm trong tất cả chúng ta đón đầu năm.”

“Dọa u một trận....” Lương phu nhân thở phào: “Tôi tưởng nhị người là kẻ của mụ yêu thương tai quái ê tìm tới tạo ra phiền toái.” Nói đoạn ngay lập tức mỉm cười được tức thì, còn mời mọc nhị người vệ sĩ nhập nhà: “Nếu được xem là Vân nhi bảo nhị người cho tới thì thời gian nhanh vào trong nhà chuồn, đúng vào khi bánh chẻo vừa vặn thực hiện đoạn, những cậu ăn rồi hãy chuồn....”

“Thôi ko cần thiết đâu ạ, ông công ty còn đang được đợi Cửa Hàng chúng tôi quay trở lại phụng mệnh.”

“Ông chủ?” Lương phu nhân lắc người rời khỏi, Lương Nặc hấp tấp vàng trị cháy: “Là chị con cái, chị ấy lúc này đó là người đóng cổ phần của Châu Thị, quý khách cứ thân quen gọi là ông công ty thôi.”

Lương Vân từ xưa cho tới ni ko hề nói đến việc phía sau cô tao còn tồn tại một người nam nhi, Lương phu nhân cũng luôn luôn cho là toàn bộ đều là vì Lương Vân tự động chèo rỗng trèo lên.

Lương Nặc cũng không thích bóc tách trần vụ việc.

Lương phu nhân gật đầu kiêu hãnh, lại chỉ trích Lương Nặc: “Cũng đích, con cái coi chị con cái đấy, rồi nom lại bản thân coi, xuyên suốt ngày chỉ vì như thế một thằng nam nhi tuy nhiên yêu sách sinh sống yêu sách bị tiêu diệt....” hứng lấy bao nhiêu túi đá quý của nhị thương hiệu vệ sĩ, ngó đôi mắt nom qua chuyện rồi lại nâng nâng trọng lượng: “Có chi phí cũng ko thể châm như vậy này chứ? những đồ vật này phiên trước u nhìn qua rồi, cũng nên bao nhiêu vạn đấy!”

Lương Nặc bị Lương phu nhân trách cứ mắng trước mặt mũi người ngoài thế này còn có chút ko tự do thoải mái, hấp tấp vàng, lúng túng chũm lấy bao nhiêu túi quà: “Mẹ nhằm con cái chũm giúp!”

“Bà công ty của nhị người lúc nào mới mẻ đoạn công việc?” Lương phu nhân căn vặn nhị người vệ sĩ, nhị người bọn họ nom nhau, sau cuối nói: “Tầm sau 12 giờ tiếp tục đoạn việc ạ, nếu như phu nhân mong muốn đón uỷ thác quá thì khi này là vừa vặn.”

“Ồ! chỉ bảo nó chớ thao tác làm việc vất vả quá, về lâu như vậy rồi tuy nhiên chẳng được bao nhiêu phiên về mái ấm.....”

Lươn gia cho những người thực hiện về mái ấm không còn, chỉ từ lại nhị người là Lương phu nhân và Lương Nặc, Lương Bác Sinh cũng chỉ gọi năng lượng điện cho tới chúc mừng năm mới tết đến chứ cũng ko nhắc cho tới việc cùng với nhau đón tất niên cuối năm, mang đến lên không gian nhập mái ấm sở hữu chút yên bình, tẻ nhạt nhẽo.

Lương phu nhân nhảy TV rồi mang đến to lớn gần như là không còn cỡ.

Trên phố, giờ pháo nổ vang lên ầm ầm, Lương Nặc vừa vặn nom tối xuân vừa vặn cùng theo với Kỷ Sênh và Liễu Tiêu Hàn thì thầm, lâu lắm ko được như vậy này, chủ thể thì thầm của thân phụ người cứ phát biểu mãi ko không còn, cả thân phụ mỉm cười hí hửng đích với không gian đầu năm.

Không được bao lâu, một cuộc Smartphone ngay lập tức cắt theo đường ngang mẩu chuyện của mình.

Nhìn thấy nhị chữ “Thiếu gia” hiện thị lên bên trên screen, Lương Nặc giật thột liếc trộm Lương phu nhân, thấy u đang được say sưa coi lịch trình đón đầu năm bên trên TV, cô ngay lập tức rón nhón nhén nhẹ dịu trở về chống.

Đóng cửa ngõ chống nhập, ấn nút nghe.

Xem thêm: nhạc tiên sinh đang không vui truyện full

“Anh đang được ở bên dưới mái ấm em.” cô đang được sẵn sàng treo tai nghe nhập ở lên nệm nấu nướng cháo Smartphone nằm trong anh thì giờ Bắc Minh Dục truyền cho tới, Lương Nặc há hốc mồm hãi quánh, chạy lại hành lang cửa số chống nom xuống.

Chiếc xe pháo black color quý phái của Bắc Minh Dục đỗ bên dưới một gốc cây to lớn mặt mũi lối cơ hội ê ko xa thẳm.

“Mẹ em đang được ở ngoài phong khách hàng.”

“Anh biết.” Bắc Minh Dục cũng bảo nhỏ hơn: “Nếu u em ko ở ê anh lại còn nên gọi năng lượng điện mang đến em nữa à?”

“Vậy....”

“Em trèo qua chuyện lối hành lang cửa số xuống phía trên.” Lương Nặc nghe thấy lời nói như rời khỏi mệnh lệnh của Bắc Minh Dục cô há hốc mồm: “Dựa nhập vật gì tuy nhiên em nên trèo xuống, em ko lúc nào trèo như vậy cả.”

“Anh ở bên dưới hứng em, sẽ không còn trượt đâu tuy nhiên hãi.”

Lương Nặc ngó đầu qua chuyện hành lang cửa số coi xem chừng cao áp nào là, cô vẫn nhất quyết rung lắc đầu: “Không được đâu, em vẫn thấy hãi.”

Bắc Minh Dục nheo mi, sở hữu chút ko vui: “Anh tiếp tục vứt cả Cô ở biệt thự hạng sang 1 mình nhằm chạy lại phía trên với em, có thể em ko lăm le chỉ nằm trong anh gọi Smartphone thì thầm cho tới khi cháy máy đấy chứ hả?”

“Anh nhằm phu nhân....trong nhà 1 mình à?” Lương Nặc căn vặn tuy nhiên như ko tin cẩn.

Bắc Minh Dục hức một tiếng: “An Tử Đan cả ban đêm cứ ngồi chém gió máy, lẽ nào là anh còn ở lại ê làm cho cô tao ve vãn à?”

Lương Nặc nghe vậy tuy nhiên thấy rét lòng, tuy nhiên nhằm vì như thế cái này mà trèo hành lang cửa số trở xuống thì cô vẫn thấy rất rất hãi, cô vẫn ko quyết được: “Đây là tầng nhị đấy, cao lắm....”

“Em chuồn demo mò mẫm coi sở hữu sợi chạc thừng nào là ko, buộc nhập eo ấy!”

Lương Nặc đôi mắt bỗng nhiên lóe sáng sủa lên, hấp tấp vàng chạy tiếp cận chống cất đồ, cô mò mẫm cho tới một sợi chạc thừng to lớn vì như thế ngón tay trỏ, đang được lăm le lên lầu thì đùng một phát ghi nhớ rời khỏi là giờ mới mẻ sở hữu rộng lớn 8 giờ tối, cô lại gửi một lời nhắn mang đến Bắc Minh Dục.

“Anh ăn cơm trắng chưa?”

“Nhìn thấy An Tử Đan anh ko ăn cũng no rồi.”

Lời phát biểu của anh ý cứ như của đứa trẻ em tấm tức ko được ăn kẹo ấy, Lương Nặc ko nhịn được mỉm cười, cô lại chạy xuống nhà bếp gói lấy vài ba cái bánh chẻo, Lương phu nhân cứ tưởng cô lại đói rồi, chỉ nói: “Ăn chuồn rồi phần chị con cái một không nhiều.”

“Con biết rồi ạ!”

Tránh nhằm bánh trẻo bị nhừ, cô chỉ luộc cho chín vừa vặn, rắc không nhiều phụ gia, rồi chũm lên lầu, cô bịa vỏ hộp bánh nhập túi đeo rồi buộc sợi chạc thừng nhập sườn Fe hành lang cửa số, cô men bám theo tường nhập sợi chạc tuy nhiên trèo xuống.

Bắc Minh Dục đứng bên dưới đón cô, khi mới mẻ rời ngoài hành lang cửa số chính thức leo xuống cô thấy khá hãi tuy nhiên càng ngày càng bạo gan trèo xuống thời gian nhanh rộng lớn.

Chỉ còn tầm 1m nữa, Bắc Minh Dục ngay lập tức bảo cô nhảy trực tiếp xuống.

Lương Nặc nom chừng cao rồi vứt tay thoát khỏi sợi chạc thừng hướng về phía lòng anh tuy nhiên nhảy xuống,khi nhảy cô vẫn tồn tại nỗ lực nhằm bảo đảm vỏ hộp bánh chẻo, Bắc Minh Dục hứng lấy rồi ôm hoàn toàn cô nhập lòng, vừa vặn hứng được cô anh tiếp tục cúi xuống thơm cô thiệt sâu sắc tiếp sau đó ôm cô chạy trực tiếp về xe pháo.

“Em ko lúc nào trèo qua chuyện hành lang cửa số thế này đâu.”

Vừa ngồi xuống xe pháo Lương Nặc teo rúm người vỗ tay nhập ngực bản thân hãi quánh phát biểu.

Xem thêm: có chút ngoài ý muốn tôi sinh con cho tổng tài lạnh lùng

Bắc Minh Dục liếc nom cô, phát biểu chậm rì rì rãi vẻ tự động hào: “Anh với Lý Tranh Diễn bao nhiêu năm ngay lập tức toàn trèo cây đi dạo.”

“Hả?” Lương Nặc mỉm cười ha ha, ko ngờ được rằng nhị người bọn họ trước ê lại ham nghịch ngợm như vậy, rồi đưa vỏ hộp bánh chẻo vào trong túi rời khỏi trả mang đến anh: “Anh phát biểu vẫn ko ăn cơm trắng, đấy là bánh chẻo vừa vặn mới mẻ luộc đoạn đấy, anh vẫn muốn ăn chút không?”

“Sao tuy nhiên nặng trĩu mùi hương thế?” Bắc Minh Dục đem cái vỏ hộp hé rời khỏi,ko ngờ bánh chẻo tiếp tục bao phủ lấy nhau trở thành một viên.