yêu quái nhỏ

Trang phục hắn tá bên trên người Tang Du bị xé trở nên từng miếng.

Váy bị kéo xuống vứt ở mép nệm, phần áo bên trên vượt lên chật, cúc áo liên tiếp bị lúc lắc văng đi ra, vạt áo được đưa lên cao lộ cặp ngực căng tròn trặn đầy đủ.

Bạn đang xem: yêu quái nhỏ

Chỉ nhập một khoảnh tương khắc, quyền dữ thế chủ động đã trở nên thay đổi lại.

Đôi tay tràn các giọt mồ hôi của cô ý bấm chặt nhập tấm sống lưng căng cứng của Lam Khâm, khung hình uốn nắn éo theo đuổi động tác kịch liệt của anh ấy, khoác anh phân phát tiết.

Phòng đợi khám đa khoa yên tĩnh tĩnh quay về, Tang Du mặt mày đỏ hỏn say, tương đối thở mỏng tanh manh phía trên vai anh, cô đem một ít phiền lòng.

Trò đùa người bệnh hắn tá ko quí phù hợp với thiếu hụt nhi này…

Không biết R18 (*) này còn có hỗ trợ linh giác lặn ác mang đến bạn dạng kiến thiết của Lam Tiểu Khâm không?

(*) R18 là cấm trẻ nhỏ bên dưới 18 tuổi

Tối hôm bại liệt Tang Du ở mơ, từ trên đầu cho tới cuối ko không giống gì một tập phim truyền hình, toàn bộ đều là những cảnh nệm chiếu giá buốt rộp của những nường tiên cá nhỏ bên dưới biển lớn thâm thúy.

Mới sáng sủa sớm phanh đôi mắt đi ra, cô va nhập dòng sản phẩm mũi giá buốt hầm hập.

Tự nhiên lại chảy máu…

Tiểu Ngư tổn thất mặt mày ném cái gối lên bên trên nệm dịch, tức giận bay ngoài dòng sản phẩm ôm của Lam Khâm, chạy thời gian nhanh nhập vào chống dọn dẹp vệ sinh sử dụng nước rét mướt tắm mới nhất rất có thể khiến cho tâm trí tươi tắn lại.

Sáng ni đón đợi Lam Khâm là một trong loạt khuôn khổ đánh giá đòi hỏi nên nhằm bụng trống rỗng.

Hai ngày sau cuối trước lúc phẫu thuật.

Đến thân thiện trưa, kể từ Lúc vào viện những thành quả đánh giá đều được đem đến tay Tống Chỉ Ngọc. Tất cả những tiêu chuẩn đều thông thường, thậm chí còn sức mạnh còn cao hơn nữa cả vừa và thấp của những người trưởng thành và cứng cáp.

Lam Khâm vẫn không thể xót xa yếu hèn, trọn vẹn phục hồi như 1 người thông thường.

Từ trước cho tới ni, anh vẫn luôn luôn chờ mong rất có thể được như… người thông thường.

“Lam Tiểu Khâm siêu mạnh khỏe mau cho tới trên đây ăn cơm trắng trưa này ——” Tang Du lấy món ăn kể từ nhập vỏ hộp lưu giữ đi ra, nở nụ cười cợt ngọt ngào và lắng đọng tuy nhiên trong tâm lại phiền lòng. Bắt đầu kể từ sáng sủa mai, anh tiếp tục nên ăn kiêng trọn vẹn, nhập bụng thật sạch 24 giờ.

Sau Lúc cuộc phẫu thuật kết thúc đẩy, sớm nhất cũng tiếp tục nên tổn thất cho tới một nhì ngày mới nhất rất có thể ăn cơm trắng như thông thường.

Cộng thêm thắt phụ vương ngày nữa là sẽ tới năm mới tết đến.

Tang Du không ngừng nghỉ gắp thêm thắt thiệt nhiều món ăn bịa đặt nhập vào chén Lam Khâm, mồm lầm bầm thưa anh nên ăn nhiều vào một trong những chút. Cửa chống dịch khép hờ chợt vang lên phụ vương giờ gõ, tiếp sau đó là tiếng động của những người con trai truyền vào: “Khâm Khâm đem ở trên đây không?”

Ánh đôi mắt Lam Khâm rét mướt lùng, đối lập với Tang Du.

Là Lam Cảnh Trình.

Tang Du bịa đặt chén đũa xuống, đáp lại một câu cụt ngủi, kể từ ngoài chống dịch kéo đuôi nhau thứu tự cút nhập không chỉ có đem bản thân Lam Cảnh Trình tuy nhiên hầu hết người thân bọn họ Lam đều xuất hiện. Ai nấy đều ăn diện nón áo chỉnh tề, vẻ mặt mày bi thương, tuy nhiên câu nói. tâm sự lại chẳng đem một ít quan hoài này. Chẳng qua chuyện bọn họ chỉ ham muốn cho những người không giống thấy cảnh một mái ấm gia đình hòa thuận váy giá buốt tuy nhiên thôi.

Hoặc có lẽ rằng là những người dân này thiệt sự xấu xí hổ.

Nhưng so với Tang Du tuy nhiên thưa, toàn bộ bọn họ đều là yêu thương quái đã từng tổn hại cho tới Khâm Khâm nhập vượt lên khứ.

Tang Du giấu quanh cút sự ngán ghét bỏ, đem canh sườn túng bấn đao mang đến Lam Khâm: “Khâm Khâm, mau tợp thời gian nhanh cút kẻo lát nữa tiếp tục nguội tổn thất.”

Lam Khâm nom xung quanh những người dân Lam gia đang được xuất hiện ở trên đây một thứ tự, khóe môi nhếch lên, góc nhìn nom ao ước quan sát về phía Tang Du, sử dụng chóp mũi cọ nhẹ nhõm lên dòng sản phẩm thìa.

Mong —— được đút!

Tâm trạng đang được ko mừng rỡ của Tang Du đùng một phát đảm bảo chất lượng lên một cơ hội ảo diệu, xoa xoa mặt mày Lam Khâm, khuấy một thìa nấu canh rồi mang đến mặt mày mồm anh.

Người của Lam gia tự vấn bạn dạng thân thiện ko được mừng đón nên ở lại ko lâu ngay tắp lự sôi sục mò mẫm nguyên nhân tách cút. Cuối nằm trong cũng chỉ với lại Lam Cảnh Trình ngồi cuối nệm ko cút, liếc đôi mắt nom nhì người thân thiết.

“Khâm Khâm, em cũng chớ trách cứ bọn chúng anh sắp tới ko đúng vào lúc, người nhập căn nhà vẫn đặc biệt quan hoài em.” Hai tay Lam Cảnh Trình bịa đặt bên trên đầu gối, cầu xin: “Em chớ rét mướt lùng như thế.”

Lam Khâm tợp xong xuôi chén canh, đôi mắt rũ xuống, ghi chép mang đến anh tao một câu: “Anh trai, anh cũng nên về cút.”

Lam Cảnh Trình siết chặt ngón tay.

“Ý đảm bảo chất lượng tôi van nhận.” Lam Khâm ghi chép nguệch ngoạc: “Nhưng này đó là người nhà đất của anh, ko nên của tôi. Về sau nếu như rất có thể ko gặp gỡ cũng chớ gặp gỡ.”

Vẻ mặt mày Lam Cảnh Trình vẫn như cũ, thở nhiều năm một tương đối, sau thời điểm đảm nói rằng bạn dạng thân thiện tiếp tục xuất hiện nhập xuyên suốt quy trình ra mắt cuộc phẫu thuật, tiếp tục đợi mệnh lệnh bất kể khi này, mới nhất đem vẻ mặt mày ko yên tĩnh lòng tách cút.

Sau Lúc thoát ra khỏi chống dịch, hai con mắt đen kịt nhánh phủ thêm 1 tầng sương rét mướt, nhì bàn tay bắt chặt, bước thời gian nhanh về phía cầu thang máy cút trực tiếp xuống tầng, vòng qua chuyện Sảnh sau và lên một con xe.

Người ngồi nhập xe pháo đó là vị người đóng cổ phần cũ từng mò mẫm Lam Khâm làm gây rối.

“Biết vì thế sao Tống Chỉ Ngọc lại kể từ quăng quật cậu không?” Ông tao cười cợt lạnh: “Do dự thiếu hụt quyết đoán, ko thực hiện được đại sự.”

Lam Cảnh Trình tựa sống lưng nhập ghế, đôi mắt nhắm lại: “… Nhà bọn họ Lam đích thị thiệt là đem lỗi với cậu tao.”

“Lỗi lầm vẫn từng nào năm? Định lúc nào kết thúc? mỗi một ngày những cậu cúi đầu khom sống lưng, tuy nhiên cậu tao vẫn lúc nào nhằm những cậu nhập đôi mắt chưa? Cậu tao thiệt sư coi cậu là anh trai sao? Nếu như cậu tao tiếp quản ngại việc sale của gia tộc, chúng ta những cậu chớ mơ bạn dạng thân thiện được sinh sống tốt!”

Lam Cảnh Trình bị chọc đích thị tâm sự, trán nhảy dựng lên.

“Cảnh Trình, máy nghe lén là cậu bịa đặt bên dưới thùng thủy hải sản bại liệt, lấy danh tức là vàng tặng. Bây giờ cậu ở trên đây fake cỗ kể từ bi thực hiện gì?”

“Lời Tống Chỉ Ngọc thưa chủ yếu tai cậu vẫn nghe thấy, bà tao dịch cho tới tổn thất trí tuy nhiên bà tao thà rằng lựa chọn 1 thương hiệu quái xót xa bị câm cũng ko thèm lựa chọn cậu. Nếu cậu ko giành giật thủ thời cơ này, cậu tiếp tục không thể vị trí nhập Lam gia.”

“Ngay cả đưa đến một vụ tai nạn đáng tiếc ngoài ý ham muốn cậu cũng không đủ can đảm, bảo cậu động tay động chân nhập thời hạn cuộc phẫu thuật ra mắt cậu cũng ko thực hiện. Bây giờ nghe được cốt lõi, thưa vài ba câu thiệt lòng là cũng rất có thể ko tiến công tuy nhiên thắng. Tôi mang đến cậu một thời cơ sau cuối, nếu như cậu kế tiếp vì thế dự, tôi tiếp tục ngay tức khắc lựa chọn người không giống. Cậu cứ ở này mà đợi thực hiện chó căn nhà đem tang cút.”

Những câu nói. này thiệt cay nghiệt, Lam Cảnh Trình nom chằm chằm nhập phía tòa căn nhà trung tâm hồi phục tính năng, tay bắt chặt bao nhiêu chữ Lam Khâm ghi chép mang đến anh tao lúc còn ở nhập chống dịch.

Một ngày trước lúc cuộc phẫu thuật ra mắt, Lam Khâm đầu tiên ăn kiêng, chờ đợi cho bao tử hấp thụ ngay gần không còn món ăn nhập bụng. Buổi chiều được nội soi thanh quản ngại thêm 1 lần tiếp nữa, chắc hẳn rằng hiện tượng khung hình trước lúc tổ chức cuộc phẫu thuật.

Cảm giác buồn trớ xa vời kỳ lạ vẫn lâu ko xuất hiện nay nhì ngày này lại năm thứ tự bảy lượt mò mẫm cho tới. Lúc mới nhất chính thức Lam Khâm còn trớ khan thì giờ trên đây vẫn rất có thể kiểm soát đảm bảo chất lượng bạn dạng thân thiện, Chịu đựng ko bộc lộ đi ra.

Anh xuống nệm đánh giá, lại bị Tang Du bao phủ lấy ngồi bên trên ghế nhiều năm sát bên. Anh cay nghiệt người phụ thuộc vào, vòng đeo tay qua chuyện ôm eo cô, xúc cảm ham muốn ói mửa nhập bụng từ từ ổn định tấp tểnh theo đuổi nhiệt độ chừng khung hình cô.

Về cho tới chống dịch, sắc trời vẫn gửi tối.

Vào giờ này ngày mai, anh rất có thể vẫn còn đó đang được mê man vì thế thuộc tính của dung dịch gây mê, ko nghe biết lúc nào mới nhất tỉnh được.

Lam Khâm cho là Tang Du tiếp tục mặt mày ủ mi ê, đang được suy nghĩ coi nên sử dụng cơ hội này nhằm yên ủi cô thì thấy cô phanh vali đi ra, lấy một chiếc vỏ hộp rộng lớn. Vừa phanh đi ra thì thấy bên phía trong đem không hề thiếu khí cụ tách tóc.

Xem thêm:

“Tóc anh đem chút tủ đôi mắt rồi…” Tang Du rung lắc lư dòng sản phẩm vỏ hộp, cười cợt tủm tỉm nói: “Trước Lúc vào viện còn chưa kịp tách, vì vậy em vẫn cố ý chuẩn chỉnh bị! ”

Lam Khâm ngoài ý ham muốn kéo kéo đuôi tóc, lưu giữ cho tới trước bại liệt tôi đã test tách vô số thứ tự ko đồng đều, ngực giá buốt rộp như nham thạch giá buốt chảy tràn qua chuyện.

Gương của chống tắm rất có thể địa hình, cô dịch chuyển đi ra và bịa đặt nó bên trên bàn cạnh nệm ngủ.

Ghế được đặt tại phần bên trước mặt mày gương.

Tang Du ấn Lam Khâm ngồi xuống, cúi người nom hình hình ảnh phản chiếu nhập gương, cười cợt khẽ mặt mày tai anh nghiền thưởng: “Thần tiên đại người đẹp, ngược nhiên sau thời điểm đem vị hít thê càng xinh xắn hơn. ”

Lam Khâm cong đôi mắt, cầm cố lấy tay cô tinh xảo vuốt ve sầu.

Làm sao anh rất có thể suy nghĩ cho tới mang 1 ngày mái đầu này của anh ấy lại như ý như thế, được cô tự động bản thân tách tỉa.

Tang Du sử dụng ngón tay massas đỉnh đầu anh, ko lo ngại phiền toái chải cút chải lại mái đầu đen kịt thướt tha.

Người tao thưa người dân có mái đầu thướt tha, tâm địa cũng mượt.

Khâm Khâm đảm bảo chất lượng như thế, chắc chắn rất có thể bình an.

“Anh ko cần thiết phiền lòng về nghệ thuật của em.” Tang Du khôn khéo đùa nghịch ngợm kéo nhỏ, vừa vặn loẹt xoẹt, vừa vặn dịu dàng êm ả nói: “Trước bại liệt Lúc u em bị dịch, sinh hoạt bên trên nệm ko tiện, tóc của bà ấy đều vì thế em phụ trách cứ xử lý, đáp ứng hiệu suất cao rất tuyệt.”

Đầu ngón tay cô cố ý vô tình cọ xát anh, khiến cho anh ngứa ngáy: “Lần này nếu như tiên sinh căn nhà em lý tưởng, lưu giữ mang đến năm sao ca tụng ngợi nha. ”

Lam Khâm ko thể tùy tiện lộn xộn, si ngốc nom cô trải qua gương.

Cô khom sống lưng xuống, trang nghiêm sửa quý phái lại đuôi tóc của anh ấy, thuận tiện hít lên cổ anh, tiếng nói kéo dài: “Sau Lúc tặng năm sao ca tụng ngợi, còn nên phiền tiên sinh nhằm em đáp ứng anh cả đời. ”

Lam Khâm kéo cô lên đùi.

Anh vượt lên tham lam lam rồi.

Cả đời này thế nào thì cũng cảm nhận thấy ko đầy đủ. Ngay cả kiếp sau của cô ý, muốn làm lúc lắc cô thực hiện của riêng biệt bản thân.

“Được rồi, Tiểu Lam Khâm tóc cụt.” Tang Du tấp vào trước vùng ngực anh, đem tay xoa mái đầu của anh: “Tối ni cút ngủ sớm, tối mai tất cả chúng ta lại thức tối. ”

Để Lam Khâm chóng ngủ, Tang Du vờ vịt ngủ vất vả vô cùng.

Bốn phía tối đen kịt như mực, cô buông giờ thở nhiều năm, tương đối thở nhẹ nhõm như bông, tuy nhiên trong tâm lại vô nằm trong gấp rút, chỉ mong sao mang đến Khâm Khâm nhanh chóng chìm nhập giấc mộng, bệnh tổn thất ngủ như chuẩn bị nhấn chìm cô.

Nhưng Lam Khâm cự tuyệt ko liên minh ôm cô nhẹ dịu vuốt ve, như đang rủ dành riêng đứa con trẻ, vô nằm trong kiên trì. Hơn nữa cơ hội bao nhiêu giây còn cúi xuống hít một chiếc, càng khiến cho người tao tê mê.

Không vượt lên chục phút, Tang Du ko Chịu nổi tuy nhiên ngủ thϊếp cút.

Lam Khâm đợi cô ngủ say mới nhất phanh một ngọn đèn yếu hèn nhất, nom chằm chằm sườn mặt mày cô cho tới tận tối khuya mới nhất vùng dậy lấy phong suy bì và giấy tờ white vẫn sẵn sàng sẵn nhập ngăn kéo, lót lên nệm ghi chép chữ.

Anh cảnh giác vội vàng tờ giấy tờ, nhét nhập vào phong suy bì, vội vàng trở nên hình vuông vắn. Nhón chân nhẹ dịu bước xuống nệm, cho vô biu áo đồng phục hắn tá của Tang Du.

Mùa tấp nập trời sáng sủa muộn, Lúc thức dậy nhằm sẵn sàng mang đến việc phẫu thuật, khung trời vẫn còn đó tối.

Cánh cửa ngõ chống dịch được phanh toang, những chưng sĩ và hắn tá xa vời kỳ lạ chính thức đi ra nhập, bên trên mặt mày đều mang 1 cái khẩu trang chống bụi rộng lớn tủ kín mặt mày, toàn bộ đều đem vẻ mặt mày trịnh trọng.

Tang Du ko tham gia nhập công tác làm việc sẵn sàng vất vả, chuyên nghiệp tâm ở sát bên Lam Khâm.

Thời gian giảo phẫu thuật được đưa ra quyết định khi 10 giờ sáng sủa, dự con kiến kéo dãn dài nhập phụ vương giờ rưỡi. Chờ ý thức phục sinh trọn vẹn, Chắn chắn tiếp tục nên đợi cho tới ngay gần sáng sủa.

Chín giờ rưỡi, Lam Khâm thay cho ăn mặc quần áo người bệnh ở yên tĩnh bên trên nệm dịch. Tống Chỉ Ngọc tiếp cận nom một chút: “Tốt lắm, ko tá hỏa.” Tiếp theo đuổi bà vung tay lên: “Đi thôi, nhập chống phẫu thuật. ”

Bốn bánh xe pháo điều khiển xe trên nền gạch men, đưa đến tiếng động “rạch” ngột ngạt.

Tang Du thường ngày đều nghe thấy tiếng động như vậy này, nhận định rằng vẫn sớm quen thuộc cho tới nấc bị tiêu diệt lặng. Nhưng nhập thời tương khắc này, mới nhất hiểu rằng thế ra tiếng động này cũng tiếp tục tác động cho tới tâm lý như thế.

Cô theo đuổi sát nệm dịch, tay vẫn vuốt ve sầu đỉnh đầu Lam Khâm, chủ yếu bạn dạng thân thiện cũng không hiểu nhiều vì thế sao mồm ko tạm dừng được. Mặc kệ đem từng nào người đang được đứng xung quanh, còn kiên trì nhỏ giọng nhai nhải ko ngớt.

“Em ở bên phía ngoài đợi anh, sẽ không còn cút đâu không còn.”

“Anh nên thời gian nhanh lên, nếu như không em tiếp tục đặc biệt phiền lòng, có lẽ rằng tiếp tục khóc tổn thất.”

“Hôm ni là ngày sau cuối của năm, ban đêm sẽ sở hữu thật nhiều lịch trình nhằm coi.”

“Em nghiên cứu và phân tích đi ra một loại bánh matcha mới nhất, còn ko nếm test, vài ba ngày nữa tiếp tục thực hiện mang đến anh nếm test nhé.”

Giọng thưa của cô ý không thể điềm đạm.

“Khâm Khâm, Khâm Khâm…”

Lam Khâm sử dụng mức độ bắt lấy bàn tay giá rét của cô ý.

Gần cho tới chống phẫu thuật, góc cửa phanh đi ra, bên phía trong vẫn sáng sủa đèn.

Tang Du bị ngăn ở bên phía ngoài.

Lam Khâm nỗ lực xoay đầu nom cô, hai con mắt nâu xám đem theo đuổi ý cười cợt lợt lạt.

Cửa vẫn đóng góp lại, tín hiệu đèn đỏ phía bên trên đặc biệt mau vẫn sáng sủa lên.

Tang Du ngây ngốc đứng bại liệt thiệt lâu, từng bước tiến cho tới mặt mày hành lang cửa số, ánh mặt mày trời bên phía ngoài vừa vặn nên chiếu lên lớp tuyết óng ánh còn lưu lại bên trên cây cỏ.

Cô ham muốn chụp mang đến Khâm Khâm coi cảnh này, lục tung biu áo vẫn không tìm kiếm thấy địa hình, chỉ sờ thấy vào bên trong túi là một trong tờ giấy tờ hình vuông vắn.

Là một bức thư.

Vị trí thân thuộc nhất bên trên phong suy bì, không thể là chữ in tuy nhiên thay đổi trở nên chữ vì thế chủ yếu tay Lam Khâm tự động cầm cố cây viết ghi chép.

“Gửi Tang Ngư.”

Tang Du gặm lên mu bàn tay mới nhất rất có thể ổn định tấp tểnh được tâm lý. Giống như từng thực hiện vô số thứ tự, quý trọng rút giấy tờ ghi chép thư đi ra.

Xem thêm: truyện hàn tổng anh là đồ khốn

Phía bên trên vẽ nhì bóng sống lưng dựa chặt nhập nhau nom đặc biệt chân thực cùng theo với từng group hoa rực rỡ tỏa nắng.

Trong khoảng tầm trống rỗng chỉ tồn tại một câu, bên trên bại liệt ghi chép kể từ tuy nhiên cô từng sử dụng trong những bức thư ——

“Ngày mai, tất cả chúng ta bên nhau coi pháo bông đón năm mới tết đến.”