sau ly hôn chồng cũ lại muốn theo đuổi tôi phó đình viễn

Du Ân cúi đầu nhẹ nhàng giọng thủ thỉ với chú mèo Tiểu Tiểu. Tuy rằng con cái mèo Tiểu Tiểu ko quen thuộc với môi trường xung quanh xa xăm kỳ lạ này tuy nhiên cũng ko trầm trồ vượt lên phiền lòng và không yên tâm.

Phó Đình Viễn rũ đôi mắt nom cô đang được ngồi xổm bên trên mặt mũi khu đất. Mặt mi cô nữ tính cho tới khó khăn tin cậy. Trong lòng anh ko nhịn được nhưng mà nghĩ về, nếu như như trước đó bọn họ với cùng 1 người con, rất có thể ko cần thiết tiếp cận bước đàng ly thơm này hoặc không?

Bạn đang xem: sau ly hôn chồng cũ lại muốn theo đuổi tôi phó đình viễn

Tính cơ hội của cô ý đảm bảo chất lượng như thế, chắc chắn cô tiếp tục rất rất nữ tính và nhẫn nại với người con của mình.

Chỉ tiếc…

Rốt cuộc trước khi trong trái tim anh nghĩ về kiểu mẫu tai quái gì thế, còn tâm sự bao nhiêu lời nói như cô ko xứng sinh rời khỏi người con của anh ý. Hiện bên trên có lẽ rằng anh ham muốn nằm trong cô sinh một đứa bé bỏng, cô cũng ko đồng tình nữa rồi.

Suy nghĩ về của anh ý quay về một cách thực tế, anh lại nói: “Trong xe cộ của tôi vẫn còn đấy thật nhiều thực phẩm cho tới mèo, cát mèo với bao nhiêu thứ đồ vật không giống. Tôi trở lại đem nó lên.”

Để chú mèo Tiểu Tiểu thích ứng đảm bảo chất lượng rộng lớn với môi trường xung quanh mới mẻ, Phó Đình Viễn tiếp tục đem chậu mèo và cả ổ mèo cho tới nằm trong. Có hương thơm mùi hương không xa lạ này xung xung quanh, chắc chắn rằng nó sẽ bị thích ứng nhanh chóng rộng lớn.

“Được.” Du Ân nhẹ dịu gật đầu: “Cảm ơn.”

Phó Đình Viễn vì thế dự một chút ít, sau này vẫn trở lại mái ấm lấy đồ vật trước.

Anh tiếp tục bận gần như là một ngày dài ko ăn, ham muốn van lơn ké một bữa tiệc trưa, tuy nhiên ko biết liệu cô rất có thể cho tới anh như nguyện được ko.

Không cần thiết vượt lên đa dạng và phong phú, một tô mì tự động nấu nướng thôi cũng rất được.

Phó Đình Viễn tăng lên và giảm xuống trước sau nhị bận mới mẻ đem không còn toàn bộ những loại anh đem bám theo kể từ cửa hàng thú nuôi.

Sở dĩ anh sẵn sàng nhiều loại như thế đa phần là vì thế phiền lòng Du Ân cảm nhận được chú mèo con cái làm quà tặng tặng này vượt lên đột ngột, nhập mái ấm lại không tồn tại vật dụng cho tới mèo tiếp tục khiến cho cô luýnh quýnh thủ công nên anh mới mẻ đặt ở một cỗ không hề thiếu.

Tất cả những đồ dùng, bao hàm cả dung dịch nhưng mà mèo tiếp tục dùng, đều sở hữu sẵn không hề thiếu. Du Ân trọn vẹn không cần thiết phải 1 mình ra bên ngoài mua sắm tăng bất kể cái gì.

Sau Lúc Phó Đình Viễn đem không còn đồ vật lên, Du Ân chính thức dành hết thời gian dọn dẹp, bố trí ổn định cho tới bao nhiêu loại như chậu mèo, ổ mèo, nhằm nó kể từ từ thích nghi với những điểm này. Muội Muội tiếp tục quen thuộc với điểm này nên thỉnh phảng phất còn cho tới bám lấy cô một chốc.

Tóm lại, Du Ân dành hết thời gian đến mức độ chân ko chạm khu đất, nhập đôi mắt chỉ mất nhị con cái mèo, một rộng lớn một nhỏ, trọn vẹn quên thất lạc sự tồn bên trên của Phó Đình Viễn.

Sau Lúc Phó Đình Viễn ở một phía lẳng lặng mong chờ một khi lâu, bụng đói đến mức độ Chịu ko nổi nữa, bấy giờ mới mẻ há mồm thám thính phúc lợi cho tới bạn dạng thân: “Tôi còn ko ăn cơm trắng.”

Du Ân đang được ngồi xổm bên trên mặt mũi khu đất nhưng mà nỗ lực tu dưỡng tình thương với nhị bé bỏng mèo, nghe vậy thì ngước đôi mắt lên, ngạc nhiên quan sát về phía anh: “Anh ko trong nhà ăn cơm trắng với phụ thân anh sao?”

Không cần anh và Phó Giang bên nhau về bên sao? Du Ân nghĩ về dù là chuyện gì cút chăng nữa thì anh cũng tiếp tục cần ăn một giở trưa với Phó Giang và Đổng Văn Huệ chứ.

Phó Đình Viễn tức phẫn nộ nói: “Không với, đem ông tao về mái ấm kết thúc là tôi cút rồi.”

Sợ Du Ân cảm nhận thấy bản thân vượt lên là vô tình bất nghĩa, Phó Đình Viễn nghĩ về một chút ít rồi tự động phân tích và lý giải một câu: “Tôi không tồn tại tình thương gì với ông tao, ngồi cùng theo với nhau còn tệ rộng lớn từ đầu đến chân xa xăm kỳ lạ.”

Hơn nữa, mục tiêu Phó Giang trở về là vì thế chuyện của Phó Thiến Thiến nên anh lại càng không thích ngồi ăn cơm trắng với Phó Giang.

Sau Lúc đem Phó Giang về, hành động thẳng vứt chạy lấy người của anh ý khiến cho khuôn mặt mũi của Phó Giang sầm ngay lập tức bên trên vị trí. Song anh ko quan hoài, vẫn ngông nghênh tách cút.

Phó Giang trước đó chưa từng thực hiện không còn trách cứ nhiệm của một người phụ thân, lúc này không tồn tại nguyên nhân gì nhằm đòi hỏi anh tiến hành nhiệm vụ một người đàn ông cần phục tòng khẩu lệnh của phụ thân cả.

Tại sao anh lại sở hữu tình thương đậm đà với ông cụ?

Tại sao trước khi anh lại thỏa hiệp cưới Du Ân vì thế sức mạnh của ông cụ?

Bởi vì thế kể từ nhỏ anh được một tay ông cụ nuôi nấng tu dưỡng. Mọi lý lẽ sinh sống, từng cách thức sale, từng lý lẽ ứng xử đều vì thế ông cụ chỉ dạy dỗ. cũng có thể trình bày, anh rất có thể phát triển thành Phó Đình Viễn của ngày thời điểm ngày hôm nay là với 50% lao động của ông cụ.

Nhưng từ xưa cho tới giờ, Phó Giang luôn luôn chỉ quan hoài cho tới thói nghịch ngợm bời trăng hoa và sung sướng của chủ yếu bản thân. Cho cho dù so với anh hoặc Phó Thiến Thiến, Phó Giang không những là ko thực hiện tròn trặn nhiệm vụ.

Du Ân biết tình thương của Phó Đình Viễn và Phó Giang chẳng rời khỏi làm thế nào, tuy nhiên cô cũng ko trình bày gì tăng, cho dù sao thì lúc này này đó là việc ở trong nhà bọn họ Phó, ko tương quan gì cho tới cô.

Cô đảm bảo chất lượng bụng đề nghị: “Tôi bịa đặt cơm trắng bên phía ngoài kí thác tận mái ấm, tiếp tục ăn kết thúc rồi. Tại mái ấm cũng không tồn tại gì ăn, Hoặc là anh ra đi ngoài ăn chút gì này được không?”

Xem thêm: hoang my the gioi

Phó Đình Viễn rõ rệt là ko ưng ý với câu vấn đáp của cô ý, sau khoản thời gian liếc nom cô một chiếc, anh phi vào mái ấm phòng bếp của cô ý.

Tìm thấy một gói mì kể từ ở bên trong tủ rét, anh nuốm rời khỏi và chất vấn cô: “Không cần ở phía trên với mì sao?”

Du Ân với chút bất đắc dĩ: “Anh ăn một tô mì thôi là rất có thể no rồi sao?”

Phó Đình Viễn nhẹ dịu trả lời: “Ừ.”

Anh tiếp tục nói đến việc nước này rồi, Du Ân ko trình bày được gì nữa nên đứng lên cọ tay, nhập phòng bếp nấu nướng mì.

Dù sao anh vừa vặn tặng cho tới cô một con cái mèo con cái rất rất phù hợp với ý cô, vậy nên nấu nướng cho tới anh một tô mì thì cô vẫn rất rất sẵn lòng. Nhưng nhằm mô tả lời nói cảm ơn của cô ý, Du Ân nghĩ về cho tới ở bên trong tủ rét vẫn còn đấy thịt trườn nấu nướng với nước tương nhưng mà cô tiếp tục sẵn sàng trước cơ, bèn mang ra hạn chế bao nhiêu miếng, tiếp sau đó bưng ra bên ngoài.

Phó Đình Viễn tiếp tục ham muốn ăn một chén mì thông thường vì thế Du Ân nấu nướng kể từ rất mất thời gian, sau cuối thời điểm ngày hôm nay anh đã và đang ăn được.

Thật rời khỏi, khi trước lúc ở mặt mũi Du Ân, anh rất có thể ăn bữa cơm trắng giản dị như vậy này bất kể khi nào là. Nhưng sau khoản thời gian nhị người ly thơm, anh mới mẻ nhìn thấy được bình yên lặng ngày qua quýt ngày là vấn đề quý giá bán biết bao.

Liếc nom từng miếng thịt trườn trước mặt mũi, Phó Đình Viễn nhẹ nhàng giọng hỏi: “Không cần em ko ăn thịt trườn sao? Tại sao trong nhà em vẫn đang còn thịt trườn nấu nướng nước tương?”

Thực rời khỏi, sở dĩ anh chất vấn câu này là vì trong trái tim anh với chút mong ngóng, hy vọng cô tiếp tục trình bày bao nhiêu câu dễ dàng nghe, ví dụ như đó là khoản anh quí nên sẵn sàng cho tới anh.

“Tuy rằng tôi ko ăn, tuy nhiên cũng đều có người quí ăn.” Ví dụ như Tô Ngưng.

Là một ngôi sao 5 cánh phái nữ, lại còn là một ngôi sao 5 cánh phái nữ được không ít tình nhân quí, Du Ân ko biết vì sao Tô Ngưng cứ ko thịt ko phấn khởi, ko kinh hồn tăng cân nặng ư?

Cho rằng Tô Ngưng quí thức ăn này nên ở bên trong tủ rét của Du Ân luôn luôn lưu lại những thức ăn nhưng mà Tô Ngưng quí ăn.

Du Ân vừa vặn trình bày dứt lời nói, Phó Đình Viễn đùng một phát cảm nhận thấy mì nhập chén bát và thịt trườn nhập đĩa không thể thơm phức nữa, cũng chính vì phản xạ thứ nhất của anh ý là Du Ân tiếp tục sẵn sàng khoản này cho tới Chung Văn Thành. .

========== Truyện vừa vặn hoàn thành xong ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. [Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Nhìn thấy sắc mặt mũi anh đùng một phát trở thành khó khăn coi, Du Ân cảm nhận thấy ko thể hiểu nổi. Cô lại trình bày gì ko chính rồi sao?

Thấy anh thất lạc một hồi lâu cũng ko động đũa, cô đứng lên nói: “Nếu anh ko ăn thì tôi dọn phía trên.”

Phó Đình Viễn thấy cô thiệt sự ham muốn dọn dẹp và sắp xếp, bấy giờ mới mẻ bộp chộp vàng gắp mì ăn.

Nhưng sau khoản thời gian ăn được vài ba miếng, anh lại trình bày với giọng buồn buồn: “Tôi nghĩ về thịt trườn này của em là sẵn sàng cho tới Chung Văn Thành.”

Du Ân ko trình bày nên lời nói.

Hóa rời khỏi vì vậy nên anh mới mẻ tức phẫn nộ.

Phó Đình Viễn lại hỏi: “Em với thông thường xuyên nấu bếp cho tới Chung Văn Thành không?”

Vừa nghĩ về cho tới việc Chung Văn Thành cũng rất có thể thừa hưởng những đãi ngộ nhưng mà anh từng thừa hưởng khiến cho Phó Đình Viễn cảm nhận thấy vô nằm trong tệ hại.

Khi mới mẻ biết Du Ân ở cạnh bên Chung Văn Thành, anh vẫn cảm nhận thấy khá điềm tĩnh, tuy nhiên thời gian gần đây anh ngày càng kém cỏi điềm tĩnh. Loại dục vọng ham muốn độc lúc lắc Du Ân ngày càng mạnh mẽ.

“Không với.” Du Ân vấn đáp anh. Phó Đình Viễn thở phào thoải mái.

Nhưng ngay lập tức giây tiếp sau lại nghe thấy cô nói: “Đều là anh ấy nấu nướng cho tới tôi ăn.”

Xem thêm: đọc truyện hay nhất

Phó Đình Viễn: “…”

Sớm hiểu được bản thân tiếp tục cảm nhận được câu vấn đáp như thế, anh sẽ không còn chất vấn thắc mắc này rồi.

Chung Văn Thành nấu nướng cho tới Du Ân ăn, điều này khiến cho anh càng sụp sập hơn hết việc Du Ân nấu bếp cho tới Chung Văn Thành, cũng chính vì nó khiến cho anh có vẻ như như ko vày Chung Văn Thành.