sống lại ta cảm thấy chính mình thật ngon miệng

Không biết là ai hét rộng lớn câu này tuy nhiên ngay lập tức ngay tắp lự cả đám người đứng coi yết bảng đều nháo nhào không còn cả lên.

“Thói đời thâm bạc, một kẻ ăn nghịch tặc trác táng chỉ việc thay đổi thôi đang được bắt nhập tay nhị nguyên vẹn, còn tớ tu tâm chăm sóc tánh bao nhiêu chục năm trời, dạt dẹo lối xa xôi cầu học tập lại chỉ giới hạn ở CN, tớ ko cam tâm!”

Bạn đang xem: sống lại ta cảm thấy chính mình thật ngon miệng

“Không cam tâm thì lên đường năng khiếu nại lên đường, hãy nhớ là bài học kinh nghiệm chuyến trước, người tớ tài giỏi thì người tớ hàng đầu bảng thôi.”

“Hừ, một kẻ cuồng vọng thì tài cán gì? Chắc chắn là vì hắn gặp gỡ may thôi.”

“Trúng hương nguyên là vì gặp gỡ may, trúng hội nguyên vẹn cũng chính là gặp gỡ may, như mong muốn ở đâu tuy nhiên nhiều vậy? Thừa nhận tài năng của những người không giống khó khăn lắm sao cái thương hiệu hủ nho kia?”

“Ngươi trình bày ai hủ nho? Ngươi mới mẻ là người ngu tối đấy.”

“Sao nào? Ta trình bày ngươi bại liệt, vật dụng hủ nho câu chấp.”

“Ngươi…”

Hai phe tranh cãi kịch liệt thiếu thốn điều xông nhập tiến công nhau sứt sẹo đầu mẻ trán, như mong muốn quân canh xuất hiện nay can ngăn nhị mặt mũi còn nếu như không điểm mọi người như thế chắc chắn rằng tiếp tục xẩy ra hiện tượng kỳ lạ giẫm giẫm, trình bày ko chừng còn khiến cho bị thương những ông Nghè đang được đỗ ganh đua Hội, đến thời điểm bại liệt thánh thượng giáng tội, đám quân quèn như chúng ta tiếp tục rơi đầu trước tiên.

Nhờ vậy cuộc cãi vả bên trên điểm yết bảng vừa mới được dập tắt, song bên trên những trà lâu tửu điếm, vấn đề này vẫn vô nằm trong nóng bức mềm.

Phần rộng lớn những nho sĩ hoặc la cà bên trên những điểm tụ họp nhộn nhịp như vậy đều sở hữu lòng thách thức kỵ hoặc sánh tị nạnh, trước khi chúng ta nhận định rằng Lê Dương Chính nhờ với danh sĩ Thiệu Quang dạy dỗ toán lại trùng khớp mua sắm kiểu như khoai tây kể từ bọn thương lái phương Tây cho nên vì vậy mới mẻ đậu hương nguyên.

Nhưng giờ đây người tớ cũng đậu luôn luôn cả Hội nguyên vẹn, nếu như lại ụp quá mang lại như mong muốn thì quá mặt dạn mày dày rồi, cực chẳng đã chúng ta đều cần ngậm mồm, với 1 vài ba người ko biết xấu xa hổ còn lật mặt mũi tưng bốc Lê Dương Chính.

Một group người ngồi nhập góc khuất của trà lâu nghe những điều nịnh hót nọt của đám nho sĩ giành riêng cho Lê Dương Chính thì đều hậm hực nghiến răng nghiến lợi.

“Hừ, một đám hùa dông tố chiều nào là theo hướng bại liệt, thiệt ko biết thằng Chính giẫm phân chó ở đâu tuy nhiên như mong muốn quá.” Một thương hiệu thư sinh đập bàn trình bày.

Một thương hiệu không giống tiếp lời: “So về thực học tập tên thất bại xa xôi cậu Khang, vậy tuy nhiên năm chuyến bảy lượt nhằm tên cướp không còn hào quang đãng, thực sự khiến cho học viên của Đại Tự Viện tất cả chúng ta mất mặt không còn mặt mũi mũi tuy nhiên.”

Người này vừa vặn dứt câu đang được ngay tắp lự nhận lấy ánh nhìn sắc như dao của Dương Tài Khang, tên cũng biết bản thân lỡ điều cho nên vì vậy nhanh gọn cúi gằm mặt mũi xuống.

Trong kỳ ganh đua hội vừa vặn rồi Dương Tài Khang không chỉ có thất bại 1 mình Lê Dương Chính mà còn phải một lối trượt xuống hạng tư, xếp sau Lý Anh Kiệt và hương nguyên của thị xã Bình Châu, Huỳnh Hữu Nghĩa.

Vốn đang không nuốt trôi cơn phẫn nộ Lúc nhập cuộc ganh đua mùi hương bị Lê Dương Chính hớt tay bên trên, giờ đây còn ko được trực thuộc tía hạng đầu càng khiến cho tên cuồng nộ rộng lớn khi nào không còn.

Chắc chắn là vì Lê Dương Chính khiến cho tên phân tích tâm lý cho nên vì vậy thành phẩm thi tuyển của tên mới mẻ tệ như thế, thù hằn này tuy nhiên ko trả tên ko đem chúng ta Dương nữa.

Mặc cho dù trong tâm địa đang được chửi rủa Lê Dương Chính bị tiêu diệt ko được toàn thây, tuy nhiên bề ngoài tên vẫn lưu giữ biểu cảm điềm đạm trước sao như 1, tên liếc nhìn sang trọng Tô Mạnh Thư đang được ngồi kề bên, hỏi: “Trước trên đây chẳng cần Thư huynh rất rất đằm thắm với đám người của nam nhi thái sư sao? Tại sao giờ đây lại ngồi ở trên đây, huynh tránh việc cho tới chúc mừng đồng chí của tớ à?”

Tô Mạnh Thư khá rũ đôi mắt xuống, khóe môi cong lên đáp: “Người xem sách ko lo ngại gặp mặt kết các bạn, lúc đầu mối quan hệ đằm thắm tôi, cậu Báo và Phúc huynh rất hay, đơn thuần sau này… gặp gỡ cần người ko nằm trong chí phía cho nên vì vậy Cửa Hàng chúng tôi tách đi ra tuy nhiên thôi.”

Dương Tài Khang nhướng ngươi hỏi: “Tại sao lại trình bày ko nằm trong chí hướng?”

Tô Mạnh Thư khẽ thở dài: “Sau Lúc quen thuộc biết thương hiệu Chính, nhị người các bạn này của tôi ko để tâm đèn sách trong cả ngày ăn nghịch tặc la cà với hắn, đằm thắm là các bạn, tôi đang được răn dạy nhị người thật nhiều chuyến tuy nhiên chúng ta đều ko nghe, cực chẳng đã tôi mới mẻ tách lên đường.”

Nghe Tô Mạnh Thư trình bày vậy, bao nhiêu thương hiệu thư sinh ngồi xung xung quanh nhao nhao lên án Lê Dương Chính, một người nhập số bại liệt hỏi: “Thế lên đường công cộng cùng nhau một thời hạn, huynh với bắt được kín đáo nào là của thương hiệu Chính không?”

Một thương hiệu không giống hối hả nói: “Tôi biết tôi biết, với cần tên say đắm phái nam sắc không? Nghe trình bày mong muốn cưới thương hiệu bại liệt về thực hiện phu nhân cả đấy.”

Xem thêm: đại pháp tẩy trắng của phản diện

“Hừm, chuyện bại liệt nhập kinh trở nên ai tuy nhiên ko biết, còn kín đáo gì nữa?”

Cả đám nhìn sang trọng Tô Mạnh Thư ngóng câu vấn đáp của tên, tên suy tư một khi rồi lên tiếng: “Tôi ko thông thường nghe ngóng, tuy nhiên có vẻ như thương hiệu Chính hỗ tương rất rất đằm thắm thiết với 1 người nhập tôn thất, nghe trình bày người nọ được gọi là cậu Sáu.”

“Cậu Sáu? Lạ quá, phụ thân tôi thực hiện quan liêu nhập triều ko khi nào trình bày ai nhập tôn thất thương hiệu Sáu cả.”

“Tôi cũng trước đó chưa từng nghe qua chuyện, anh với chắc chắn rằng người của tôn thất không?”

Tô Mạnh Thư gật đầu, người khiến cho con cháu nước ngoài của Quận Công Vĩnh Thụy cúi đầu kính cẩn thì đằm thắm phận chắc chắn rằng ko thấp.

Mấy thư sinh nghĩ về mãi ko đi ra thì đều nhận định rằng người Tô Mạnh Thư nhắc cho tới đơn thuần hạng vô danh đái đảm bảo chất lượng, vì vậy cũng ko nhằm ý rất nhiều, chỉ mất Dương Tài Khang im re ko trình bày gì, lòng bàn tay siết chặt trở nên quả đấm, sắc mặt mũi nhìn rất rất tệ.

Nếu điều Tô Mạnh Thư trình bày là sự việc thiệt thì “cậu Sáu” bại liệt rất rất rất có thể là lục hoàng tử Trần Minh Du.

Hừ, ngoài mồm trình bày ko nhập cuộc giành giật đoạt đế vị, tuy nhiên trong tâm địa lại lặng lẽ móc nối với nam nhi của thái sư và con cháu nước ngoài của quận công, thảo nào là cho dù tên tớ với chèo kéo cơ hội bao nhiêu Lê Dương Chính cũng ko xê dịch, hóa đi ra là đang được sớm tìm ra người sở hữu rồi, tên tớ cần nhanh gọn báo chuyện đó lại mang lại Tam y sĩ biết vừa mới được.1

Bên nhập hoàng cung.

Trần Minh Triết đang được đứng kề bên vua Định Ưng phụ hùn ngài ấy việc làm triều chủ yếu, song thời điểm này thần trí của hắn tớ ko triệu tập, hồn mai đang được sớm bị giam cầm ở biệt viện ngoại thành rồi.

Rầm!

Một giờ đồng hồ vỗ bàn rất rất rộng lớn vang lên khiến cho hắn tớ giật thột, Lúc nhìn sang trọng ngay tắp lự đối lập với ánh nhìn tức phẫn nộ ở trong phòng vua.

“Trong khi xử lý việc làm triều chủ yếu tuy nhiên con cái dám lơ là như vậy sao?”

Trần Minh Triết vội vã cúi đầu nhận sai: “Xin đức phụ thân loại lỗi, dạo bước mới đây con cái thông thường bị mất mặt ngủ cho nên vì vậy trí nhớ khó khăn tuy nhiên triệu tập được.”

Vua Định Ưng nhìn chằm chằm đứa nam nhi cả của tớ một khi lâu, sắc mặt mũi vẫn vô nằm trong tệ.

“Được rồi, lát nữa kêu thái hắn hốt vài ba thang dung dịch chăm sóc thần, con cái còn trẻ em, ý thức tạm thời thì làm thế nào gánh vác được giang sơn?”1

Trần Minh Triết khom sống lưng nghe điều răn dạy dỗ của vua Định Ưng, tiếp sau đó căn nhà vua mang lại hắn tớ lùi về nghỉ dưỡng.

Nhưng hắn tớ ko lên đường ngay lập tức tuy nhiên nấn ná lại một chút ít rồi đùng một cái nói đến chuyện hít sự của những vị công chúa, tiếp cho tới hắn tớ nói: “Em năm có vẻ như rất rất ngưỡng mộ cậu Chính, nam nhi loại tía của thái sư, hắn cũng coi như tài giỏi, Hay những nhân thời cơ này ban hít mang lại nhị đứa, đức phụ thân thấy vậy đã đạt được không?”

Vua Định Ưng nhìn hắn tớ, nhập đôi mắt ko rõ rệt xúc cảm, khi sau ngài ấy cởi miệng: “Chuyện bại liệt trẫm tiếp tục tâm lý lại, con cái lùi lên đường.”

Trần Minh Triết chỉ ngóng rất có thể ngay tắp lự khom sống lưng vái xin chào rồi lùi ra phía bên ngoài, chỉ việc vua phụ thân với tâm lý về chuyện này thì trước sau cũng tiếp tục ban hít tuy nhiên thôi.1

Ngũ công chúa nức tiếng đanh đá kịch liệt, nường tớ chắc chắn rằng sẽ không còn đồng ý Lê Dương Chính với phu thị, mặc dù sau đây Trương Ai Thống với ghi nhớ đi ra từng chuyện thì cũng ko thể quay trở lại mặt mũi hắn được nữa.

Vua Định Ưng nhìn theo gót bóng sống lưng của nam nhi cả, khóe môi khẽ nhếch lên.

Xem thêm: truyện tiên hiệp xuyên không

“Trầm mong muốn coi test thằng bé xíu bại liệt với vừa đủ sức kéo trữ quân của trẫm xuống nước hay là không, nếu như với thể… chắc hẳn phải tạo tức bài trừ hậu thiến rồi.”1

- -

Lời của Gừng: Ông Nghè nghe quen thuộc ko, truyện cổ tích "Chưa đỗ ông Nghè đang được đe mặt hàng tổng" ấy.