nhat duoc yeu nghiet ma vuong

Chương 27

Ánh nắng nóng mặt mày trời lọt qua chuyện sườn hành lang cửa số phút chốc khiến cho căn chống trở thành tươi sáng và thiệt êm ấm. Một ngày mới mẻ nữa lại chính thức. Trên cái chóng nhỏ bé nhỏ mộc mạc Liên Thảo đang được chìm nhập giấc mộng yên tĩnh bình. Từng tia nắng nóng phủ lên khuôn mặt mày White nõn ngà ngọc khiến cho cô giống như thiên sứ vậy. Tiết trời được xem là cuối thu nên dòng sản phẩm rét mướt mặt mày trời không hề nóng bức nữa vô cùng nhẹ nhàng nhẹ nhàng. Dù vậy cô vẫn trở bản thân thức dậy. Một ngon giấc cũng chẳng tạo cho khung người khá rộng lớn. Cảm giác toàn thân mật mệt mỏi khiến cho cô ko ngoài cau ngươi.
Cô vẫn ko vội vã tách chóng tuy nhiên uể oải ngồi dậy, tóc nhiều năm rũ xuống, nhị đôi mắt khép hờ. Cô fake tay vò vò làn tóc rối thêm 1 khi rồi mới mẻ đôi mắt nhắm đôi mắt phanh bước xuống chóng. Ừm, thời điểm ngày hôm nay cô còn cần chuồn gặp gỡ dòng sản phẩm lão chỉnh sửa khó tính khó nết bại nhằm bàn chuyện.
Nhưng còn chưa kịp lê dòng sản phẩm thân mật đi làm việc lau chùi và vệ sinh cá thể thì một thân mật hình họa ko biết xuất hiện tại kề bên khi này nhìn cô mỉm mỉm cười nhẹ nhàng giọng nói
- Mẹ, ngủ ko ngon sao?
Lơ mơ xoay người qua chuyện phía bên trái. Vì còn mơ ngủ nên óc cỗ còn chưa kịp truyền đạt lại vấn đề, khiến cho cô ko ngoài lắc nảy người vì như thế không thể tinh được. Phải một khi lâu tiếp sau đó, Lúc tài liệu xẩy ra tối qua chuyện phục sinh trọn vẹn, cô mới mẻ lấy lại niềm tin nhằm đối lập.
Giương đôi mắt lên nhìn thì hình hình họa người kề bên khiến cho cô ko ngoài sững sờ. Gì chứ ngày qua còn là một trong đứa bé nhỏ tí xíu sao giờ lại rộng lớn trở nên thằng nhóc mươi tuổi hạc rồi. Chẳng những vậy còn đẹp mắt đến mức độ yêu thương nghiệt. Mái tóc đen sì được rời tỉa nhỏ gọn vô nằm trong phong thái, khuôn mặt mày thì White như tuyết, lông ngươi đen sì tuy nhiên lại vô cùng thanh tú, môi hồng khẽ nhếch lên trở nên một nụ mỉm cười nhạt nhẽo. Liên Thảo ko ngoài cảm thán làm thế nào lại rất có thể đẹp mắt cho tới hoàn hảo như thế được chứ? Đột nhiên cô ham muốn được họp mặt phụ vương của thằng nhóc này biết bao chắc chắn rằng tiếp tục vô cùng mãn nhãn. Cô ngắc ngứ chất vấn nó:
- Sao lại trở nên rời khỏi như thế rồi?
Lời một vừa hai phải buông rời khỏi cũng ko nhằm đứa bé nhỏ vấn đáp cô vỗ đầu bản thân một chiếc như chợt hiểu rời khỏi vội vã vàng thưa tiếp
- Đúng rồi tôi quên tổn thất cậu đâu cần quả đât nên ham muốn vươn lên là rời khỏi thế này chẳng được. Vậy thì được rồi cậu cứ không thay đổi cỗ dạng này chuồn chớ trở thành vật gì không giống. Nhìn thích mắt lắm. Coi như cậu cũng có thể có năng khiếu thẩm mỹ và làm đẹp. Đừng rộng lớn nữa. À chút nữa tôi đem công việc cần ra đi ngoài nên cậu chớ đem theo gót tôi.
Nói dứt tiếng cô cũng chẳng buồn coi coi phản xạ của chính nó rời khỏi sao cứ như thế chuồn trực tiếp vào trong nhà lau chùi và vệ sinh đóng góp chặt cửa ngõ. Hôm ni sư còn thật nhiều chuyện cần thực hiện.
Đứa bé nhỏ cũng ko thưa tăng gì chỉ lẳng lặng nhìn theo gót bóng Liên Thảo cho tới Lúc tổn thất dạng. Lúc này nó mới mẻ thu lại nụ mỉm cười. Cô gái này suy nghĩ sao nó ko quan hoài, cuộc sống nó chỉ ham muốn tiến hành một chuyện có một không hai. trùng hợp thực hiện được chuyện bại nó cần thiệt kiên trì và thiệt nhẫn nhịn nhằm ko vì như thế một phút khó khăn kìm nén tuy nhiên hạ thủ gϊếŧ bị tiêu diệt cô tớ. Mẹ ư? Xin lỗi kể từ triệu năm về trước nó sẽ bị không tồn tại u rồi.
Nửa giờ sau Liên Thảo sau cùng cũng triển khai xong xong xuôi việc làm cá thể. Vận lên trên người cái áo sơ-mi xanh rì dương cụt tay nhằm lòi ra làn domain authority White mềm mượt, phối kết hợp nằm trong cái váy white color nhiều năm vượt lên trước gối. Nhìn cô nhìn thiệt giản dị tuy nhiên thanh tao, mặc dù ko son phấn vẫn vô cùng xinh đẹp mắt tương tự như một đóa hoa lài vậy, ko kiều diễm và lại khiến cho người tớ mê mệt. Cầm vội vã cái túi đeo Lúc sẵn sàng bước thoát khỏi cửa ngõ cô khẽ rốn lại ngoảnh đầu nhìn đứa trẻ con đang được ngồi bên trên chóng, nhẹ nhàng giọng hỏi:
- Cậu đem đói bụng không? Có ham muốn nên ăn gì không
Nó khẽ mỉm mỉm cười rung lắc đầu. Thấy vậy cô ko chất vấn ngoài ra chỉ buông lại một câu rồi chuồn thẳng
- Vậy tùy cậu tuy nhiên song cậu như thế nhìn ko phù hợp cho tới lắm.
Cái gì ko phù hợp, cô cứ như thế quẳng lại một câu ko đầu ko đuôi rồi chạy trực tiếp khiến cho nó chẳng hiểu gì cả. Nó đang được vô cùng nỗ lực tiếp cận cô. Có điều gì ko phù hợp cần thưa cho tới rõ rệt nhằm nó biết còn kiểm soát và điều chỉnh chứ. Nhìn nó giá tiền lùng vậy thôi tuy nhiên thực ra vẫn chỉ là một trong đứa bé nhỏ đích thị nghĩa. Nó trước đó chưa từng thực sự tồn bên trên phía trên đời. Và giờ nó đứng được ở phía trên toàn bộ đều bởi quái khí của viên hỏa châu nhật nguyệt nhập người cô nàng này.
Nó ở xuống bên trên chóng, nhập đầu hồi ức lại chuyện tối qua chuyện.
Đêm qua chuyện sau thời điểm nằm trong cô tớ về bên căn chống, nó ko ngủ tức thì tuy nhiên lặng lẽ phi thân mật lên Sảnh thượng của căn hộ. Đêm ni trăng sáng sủa vằng vặc, không khí vô nằm trong tĩnh mịch. Nó khoanh chân ngồi xuống, nhị tay vòng rời khỏi đằng trước, lòng bàn tay úp lại nhằm cơ hội một không gian. Pháp lực kể từ từ được dừng tụ lại nhập không gian bại. Ma khí xuất hiện tại xung xung quanh vạc rời khỏi hào quang quẻ red color. Ma khí dần dần lớn mạnh như 1 trận lốc xoáy nuốt trộng lấy khung người, cho tới Lúc tạm dừng thì hình hài của chính nó tiếp tục trở thành đứa trẻ con mươi tuổi hạc. Cơ thể mới mẻ sinh vượt lên trước yếu hèn ớt không thể làm cái gi, nó cần thiết một khung người thiệt mạnh khỏe. Bởi vậy nó sử dụng phần rộng lớn pháp lực nhằm ép buộc khung người lớn mạnh. Hình hài này được xem là vượt lên trước mức độ của chính nó rồi. Không thể cao to hơn được nữa. Pháp lực cũng bởi vậy tuy nhiên tiêu tốn quá nhiều. Nó cần nhanh gọn hít vào quái khí nhằm hồi lại pháp lực tiếp tục tổn thất.
Nghĩ là làm những công việc nó ngay lập tức phi thân mật xuống bên dưới, lao vào chống nó lờ lững rãi tiếp cận mặt mày chóng. Nhân khi Liên Thảo ngủ say, nó bịa đặt nhị tay lên trên người cô, sử dụng pháp lực còn sót lại nỗ lực hít vào chút quái khí toát rời khỏi của viên hỏa châu tuy nhiên ko ngờ lại bị chủ yếu quái khí bại tấn công nhảy rời khỏi, té mạnh xuống khu đất. Điều bại khiến cho nó bị thương tổn nguyên vẹn khí không hề ít.
Đến giờ đây pháp lực của chính nó cũng ko hồi lại được, lại tăng bị thương tổn nguyên vẹn khí nên người nó khá yếu hèn. Đối với nó chiếm lĩnh được hỏa châu nhật nguyệt vô nằm trong cần thiết. Bởi vì như thế viên hỏa châu đó là bảo vật kết tinh ranh sức khỏe của trời khu đất, là vật trấn lưu giữ của quái giới, pháp lực vô bờ. Chỉ cần thiết hít vào được viên ngọc thì cả tam giới này không hề ai là phe đối lập của chính nó.
Bạn đang được phát âm truyện bên trên NetTruyen.com.vn