lục đại thiếu gia cưng sủng

Hôm ni ra sao? Hôm ni rời khỏi sau? Có lẽ đều là hưởng thụ không giống nhau, rất có thể là vui mừng, cũng rất có thể là buồn, với những xúc cảm của ngày mới nhất nhưng mà ko thể đuổi theo kịp, tuy nhiên cũng có thể có những xúc cảm thụ động, mãi mãi chỉ là một trong những loại xúc cảm như vậy, khổ đau và khổ đau, chẳng với kể từ nào là rất có thể mô tả cuộc sống đời thường của Tư Duệ bởi nhị kể từ khổ đau.

"Mày, con cái ranh, nuôi ngươi tốn cơm trắng có hại chứ chẳng thực hiện được gì cã."

Bạn đang xem: lục đại thiếu gia cưng sủng

"Không với, ko nên con cái nhưng mà."

Người phụ phái đẹp trung niên, mặt mũi hung tợn, hùng hổ tóm tóc của cô nàng, rời khỏi mức độ dựt, rời khỏi mức độ tấn công, còn cô nàng gầy nhom nhức ấy chỉ rất có thể tỉ ti tay tóm lấy váy bà tớ khẩn khoản nài.

Mọi người hầu cũng kéo lại coi, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn rủ rỉ cùng nhau vô vô cùng hể hả chẳng một ai lòi ra vẽ mặt mũi thương kinh khủng mang đến Tư Duệ.

"Mày thực hiện đứt nhánh cây quý của ông công ty, ngươi biết xứng đáng từng nào chi phí ko ? Có mươi kiểu mẫu mạng hèn nhát của ngươi cũng ko thông thường nỗi."

Người phụ phái đẹp ê càng rằng càng nghiến răng, dứt xong xuôi câu nào là lại rời khỏi tay tấn công phen đấy, khoác mang đến Tư Duệ nhức nhối khẩn khoản nài.

Nhớ lại khi ê, Tư Duệ một vừa hai phải thực hiện xong xuôi việc làm của tôi xong xuôi, quyết định về chống tắm cọ, tuy nhiên nào là ngờ một phái đẹp hầu mặt mũi nhăn nhó, tay ôm bụng vội vàng chạy cho tới tóm tay Tư Duệ, cô tớ nhờ cô chung thực hiện việc làm được cắt cử của tôi, vì thế từng việc đều phải có thời hạn quy quyết định, nếu như không còn thời hạn vẫn ko xong xuôi sẽ ảnh hưởng cấm cơm trắng.

Tư Duệ nghỉ ngơi bạn dạng thân thuộc đã từng xong xuôi, coi cô tớ tội nghiệp ngay lập tức đồng ý chung.

Vừa cho tới rằng vẫn thấy kiểu mẫu cây quý lão gia ngôi nhà chúng ta rất mực nâng niu nhánh cây ở lăn lộn lóc bên dưới khu đất, thời điểm hiện tại Khương Khã cho tới đánh giá thấy vụ việc, nhưng mà xung quanh ê chẳng với ai ngoài Tư Duệ, vì vậy nhưng mà cô trở nên hung phạm không có tội vạ.

"Không nên con cái, ko nên con cái nhưng mà..."

Cơn nhức trải ra từng khung người, trước mặt mũi trở thành nhòa ảo, tất cả tuy nhiên ngừng động trước đôi mắt bất lực của Tư Duệ, tiếp sau đó cô ngất lịm trong mỗi kiểu mẫu tấn công tàn nhẫn ấy.

Thấy cô bất động đậy bà tớ ngừng tay lại thuở hồng hộc, liếc coi Tư Duệ một chiếc rồi rằng với những người dân hầu ở đó: "Chúng ngươi lôi nó vô chống kho nhốt lại, ko được mang đến nó ăn uống hàng ngày gì không còn."

Vừa rằng xong xuôi hâu phương sườn lưng bà tớ với nhị người tiếp cận lôi Tư Duệ lên đường, nữa thân thuộc bên dưới quái sát xuống nền gạch men vẫn bong chốc domain authority trở thành từng mảng rộng lớn, chỗ bị thương củ ko lành lặn giờ ông xã hóa học chỗ bị thương rộng lớn khiến cho toàn bộ cơ thể cô rỉ tiết chảy nhiều năm xuống nền gạch men.

Xong xuôi, Khương Khã tiếp cận chống phu nhân, đứng trước cửa ngõ chống Khương Khã mặt mũi trở thành vồn vã, tiếng nói ỏng ẹo xu nịnh: "Bà công ty, con cái cho tới thưa chuyện."

"Vào lên đường."

Khương Khã phi vào, phía bên trong người phụ phái đẹp khoảng chừng chừng tư mươi tuy nhiên nước ngoài hình được chăm nom tỉ mỉ nên với phần con trẻ rộng lớn tuổi thọ, làn tóc xoăn ngang vai, cái váy xẻ nhiều năm, đang được nhã nhặn treo từng cái hoa tai.

"Sau rồi."

"Dạ, theo dõi tiếng phu nhân ạ, con cái tấn công nó cho tới xĩu rồi ạ."

Thục Quyên mồm với ý mỉm cười, thản nhiên nói: "Đừng khiến cho nó bị tiêu diệt."

"Vâng vâng, con cái biết rồi ạ, tiếp tục nghe theo dõi tiếng bà."

Thục Quyên treo xong xuôi bông tay, coi bản thân trước gương, ánh nhìn trở thành tràn thoả nguyện.

Một đứa con trẻ bởi tuổi hạc con cái bản thân, bà cũng không nhất thiết phải cư xử như vậy, tuy nhiên nó với tội, tội của chính nó là làm công việc con cái của u nó, u nó xứng đáng bị tiêu diệt trăm ngàn phen, nó là con cái cũng xứng đáng bị tiêu diệt theo dõi.

Nghĩ cho tới người con tội nghiệp bên trên chóng căn bệnh năm ê, lòng bà lại u ám, cơn tức bao năm vẫn lên cao cho tới khoé đôi mắt, môi lập cập lập cập, thì thầm nói: "Chúng ngươi nên trả giá bán, trả giá bán với việc tạo nên mang đến con cái tao, bị tiêu diệt nên bị tiêu diệt không còn, sinh sống ko bởi bị tiêu diệt."

Ánh đôi mắt Thục Quyên phát hiện mí đôi mắt hiện thị đường nét nhăn, bà vô thức ôm mặt mũi kinh khủng hãi: "Không được, ko phẫn nộ, ko được phẫn nộ, ko được tức phẫn nộ, ko được."

Xem thêm: tổng tài và cô vợ nhỏ

Tư Duệ được tiến hành chống kho đứt quãng ngôi nhà chủ yếu, gian trá chống chật hẹp với đóng góp đồ gia dụng củ kỉ, mùi hương ẩm thấp bao quấn không khí chống, độ sáng le lói những kẻ hở phản vào, tệ kinh khủng đến mức độ trở nên sự ám ảnh của những người bị nhốt.

Không biết thời hạn bao lâu, từ từ Tư Duệ lấy lại ý thức vô tình trạng trĩu nặng, khung người đau đớn, vùng mồm thô khốc, Tư Duệ coi xung xung quanh một lượt rồi thuở nhiều năm khốn khổ sở, nước đôi mắt vô thức lăn lộn nhiều năm bên trên gò má.

Nếu được cô ham muốn bị tiêu diệt ngay lập tức tức tương khắc, cuộc sống đời thường khiến cho cô vượt lên mệt mỏi mõi, cô cằm cự cho tới lúc này vì thế kỳ vọng bạn dạng thân thuộc sẽ sở hữu được một ngày nào là này được cuộc sống đời thường đảm bảo chất lượng đẹp nhất, tuy nhiên giờ thì sau, có lẽ rằng tử vong là loại nhưng mà cô nên kỳ vọng nhất.

Sau cô ko bị tiêu diệt vô trận tấn công của bà quản ngại gia kia? Sau cô lại còn rất có thể há đôi mắt rời khỏi như vậy này, nhắm luôn luôn với vẽ đảm bảo chất lượng rộng lớn ko.

Đôi tay cô mò mẫm mẩn xung xung quanh, va vào trong 1 thanh sắc vẫn rĩ sét, Tư Duệ sử dụng mức độ lực yếu ớt ớt sau cùng nhằm kéo thanh Fe vang lên giờ "cót két" tuy nhiên mãi ko rời khỏi, nhưng mà khung người càng trở thành kiệt quệ.

Ý thức bạn dạng thân thuộc không thể làm cái gi được, Tư Duệ nhắm đôi mắt khoác kệ mang đến số phận an bài bác, với kiểu mẫu tình hình mức độ khoẻ này cô khao khát sau càng mau đứt càng đảm bảo chất lượng, giây tiếp sau đó mặt mũi cho việc sinh sống an bài bác lại thiếp lên đường.

Dần trưa, con xe tương đối quý phái lái vô đậu trước sảnh căn biệt thự hạng sang, tài xuế nhanh gọn bước rời khỏi rồi vòng qua quýt cửa ngõ sau xuất hiện, song giầy đen sạm bóng loá bịa đặt xuống nền gạch men, thời điểm hiện tại Thục Quyên vô ngôi nhà bước rời khỏi, huân hoan tiếp cận.

"Chồng, anh về rồi à, em tưởng cho tới chiều anh mới nhất về."

Cao Nghĩa toá đôi mắt kín rời khỏi fake cho những người hầu cạnh bên, ôn nhu nói: "Có việc nên về sớm, vô ngôi nhà anh rằng em biết."

Vào ngôi nhà, người hầu vẫn rước trà rời khỏi, Cao Nghĩa kể từ tốn tợp một ngụm, tiếp sau đó ngay lập tức nói: "Thật rời khỏi chiều ni giám đốc công ty lớn AL sẽ tới ngôi nhà bản thân, em mau sẵn sàng tiếp đoán toàn vẹn, chớ nhằm người ê bụt lòng."

Nhắc cho tới giám đốc AL, ánh nhìn Thục Quyên sáng sủa lên, vội vàng hỏi: "Là Lục Tư Thần sau?"

Cao Nghĩa gật đầu: "Ừ, trở ngại lắm mới nhất rất có thể mời mọc được, nên thực hiện mang đến hắn lý tưởng, ăn ý đồng mới nhất rất có thể dễ dàng kí một ít."

Thục Quyên như đang được mưu cơ tính chuyện gì ê, sau rồi ánh nhìn trở thành rạm sâu sắc, môi nhếch một cơ hội xảo nguyệt.

Cũng vì thế chuyện này đó là căn biệt thự hạng sang cũng trở thành sôi động, nhân viên cấp dưới uỷ thác thủy hải sản cũng nhanh chóng đậu trước cửa ngõ ngôi nhà, chúng ta mời mọc đầu biếp phổ biến nhất TP. Hồ Chí Minh cho tới chế biến hóa thực phẩm, tòa nhà được dọn dẹp và sắp xếp thật sạch bày trí góp thêm phần lung linh.

Nhìn đám người hầu đang được vớ nhảy sẵn sàng theo dõi lãnh đạo của Khương Khã, Thục Quyên lý tưởng tiếp sau đó gọi bà tớ đến: "Bà lên đường thả con cái ê rời khỏi, mang đến ăn mang đến tợp rồi nhốt nó vô chống, chớ nhằm nó thực hiện lỗi chuyện rộng lớn."

Ai chẳng biết Lục Tư Thần vô cùng quí thật sạch, bạn dạng tính lại rạm sâu sắc khó khăn hiểu, lại mưa nắng và nóng thất thông thường, chẳng biết Khi hắn thấy một người hầu vô tình cảnh tàn tã nhơ nhuốc cho tới thế, ko biết sẽ sở hữu được phản xạ thế nào là trên đây, trở ngại lắm ông công ty vô ngôi nhà mới nhất mời mọc được hero rộng lớn, rất có thể nâng lên địa điểm của Cao Nghĩa vô vùng thương ngôi trường nghiêm khắc này.

Làm bụt lòng hắn, sự nghiệp có lẽ rằng như diều cất cánh vô trận mưa, chỉ rất có thể liên tiếp nhưng mà té xuống.

Với cã Thục Quyên không thích Tư Duệ bị tiêu diệt, nên cho những người trông coi phía bên ngoài, tuy nhiên vì thế ko đầy đủ người tạo nên sự vẫn mang đến gọi người ê thao tác, kinh khủng vô phút chốc lại quên tổn thất sự tồn bên trên nhỏ bé bỏng ê, nhằm cô bị tiêu diệt một cơ hội "Nhẹ nhàng" như vậy.

Thả Tư Duệ rời khỏi, mang đến ăn mang đến tợp, cũng ko cho tới nỗi nên bị tiêu diệt, đơn giản sinh sống vô nhức nhối domain authority thịt.

Tư Duệ được nhị người hầu lôi ra bên ngoài, mức độ lực hết sạch nên tầm đôi mắt cũng trở thành mơ hồ nước, cô chỉ biết bạn dạng thân thuộc bị kéo lên đường, còn những chuyện tiếp sau đó không thể ghi nhớ rõ ràng.

Khi tỉnh lại đợt tiếp nhữa, bạn dạng thân thuộc vẫn phía trên cái chóng lâu đời của tôi vô một góc chống người hầu, tuy rằng cũ tuy nhiên ko nên Chịu rét rét mướt, coi rời khỏi chúng ta cũng ban mang đến cô một ít ân phước từ xưa đến giờ.

Cảm nhận bên trên mu bàn tay bám cái gì ê, Tư Duệ coi xuống thì vạc hiện nay là chão truyền nước, cô cũng ko lấy thực hiện kỳ lạ.

Xem thêm: hệt như hàn quang gặp nắng gắt hanul

Bao giờ chả vậy, chúng ta sẽ không còn khiến cho cô bị tiêu diệt, tuy nhiên cũng ko mang đến cô sinh sống yên ổn ổn định.

Nhìn lên xà nhà, Tư Duệ ghi nhớ cho tới niềm mơ ước của tôi, một niềm mơ ước vô cùng đẹp nhất, cô thấy bạn dạng thân thuộc với món ăn ngon, với đồ gia dụng đẹp nhất khoác, bên trên thủ công ko dằng dịt những vết bầm tím, được tự tại coi từng cảnh vật xung xung quanh, được lên đường, được mỉm cười, được sản xuất những chuyện có lẽ rằng vô cùng đỗi thông thường tuy nhiên so với cô là vấn đề xa xăm xỉ nhưng mà ko phen nào là dành được.

Trong đầu Tư Duệ xuất hiện nay một ý suy nghĩ táo tợn từ xưa đến giờ vẫn ko hề suy nghĩ cho tới, cô ham muốn bay ngoài kiểu mẫu địa ngục sinh sống ko bởi bị tiêu diệt này, cô ham muốn tách ngoài điểm này, dò la lại cuộc sống đời thường của tôi.