diệp giáo sư chịu rồi sao

                                    
                                              

Lúc vừa phải về cho tới ngôi nhà Khang Jade thì Diệp Quân tiếp tục nhắn mang lại Hạ Dương bảo hắn cho tới đón, ngôi nhà anh chỉ cơ hội khoảng tầm mươi lăm phút, nhắm chừng sau thời điểm anh nấu nướng cháo kết thúc thì hắn cũng vừa phải cho tới điểm. Anh cứ tưởng là hắn đang đi tới đợi sẵn kể từ lâu rồi, tuy nhiên anh đợi tăng mươi phút nữa nhưng mà vẫn chẳng thấy hắn đâu. Diệp Quân oi ruột gọi qua chuyện luôn luôn, điện thoại cảm ứng reo bao nhiêu giờ thì Hạ Dương mới nhất bắt máy, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, tôi cho tới tức thì phía trên."

Hạ Dương tài xế với vận tốc thần tốc, ko cho tới mươi phút tiếp tục cho tới điểm. Vừa mới nhất đậu xe pháo kết thúc, hắn ngay lập tức té nhào cho tới thơm chụt chụt lên phía trên mặt anh, giọng mượt nhũn: "Xin lỗi, nhì con cái mèo ôm tôi rét quá, tôi ngủ gật luôn luôn."

Bạn đang xem: diệp giáo sư chịu rồi sao

Diệp Quân cười cợt híp mắt: "Thiệt ha, bọn nó êm ắng như gấu bông ấy, tuy nhiên còn rét nữa, lại còn biết kêu meo meo, ôm tiếp tục rộng lớn gấu bông thật nhiều."

"Ừm, tuy nhiên ôm em vẫn tiếp tục nhất." Hạ Dương Open xe pháo mang lại anh, nở nụ cười cợt, "Chúng tao về thôi."

Diệp Quân lên đường sàn bar về người toàn hương thơm rượu nên anh lên đường tắm trước, Hạ Dương vô nằm trong quy củ ngồi ghế sô trộn đợi anh, còn hoan lạc cười cợt hì hì nữa. Diệp Quân tắm kết thúc ham muốn rời khỏi ôm mèo, tuy nhiên bọn này lại lên cơn tăng động, cứ chạy giỡn ầm ầm nhưng mà ko Chịu cho tới ôm người tao. Hạ Dương lại giành giật thủ thời điểm này ôm ôm eo anh, nhẹ nhàng giọng thủ thỉ: "Hay là em ngồi vô lòng tôi đi?"

Diệp Quân thấy sai sai, tuy nhiên khắp cơ thể anh đã trở nên hắn nhấc lên đặt điều vô lòng rồi. Hạ Dương chú ý coi anh, giọng nịnh nọt nọt: "Em trở thành chim nhỏ nép vô lòng tôi lên đường."

"Khùng." Diệp Quân nhéo mũi hắn một chiếc, cười cợt ha ha: "Anh ko thấy người tôi bự chà bá hả, anh ham muốn ôm con cái gì nhỏ nhỏ thì ôm mèo lên đường."

Xem thêm: một phần trong cuộc sống của chúng ta

Hạ Dương cũng vướng cười: "Thôi, chim to tát cũng khá được."

Mỗi phen anh ngồi vô lòng Hạ Dương đều sở hữu xúc cảm bản thân chuẩn bị tiêu diệt hắn luôn luôn ấy, Hạ Dương mang lại mặc dù có nặng trĩu cân nặng thì anh cũng nặng trĩu sắp chín chục ký nhưng mà, đời nào hắn ko thấy mỏi chân nhức chân hả trời? Nhưng nhưng mà hắn nhất quyết ko Chịu buông anh rời khỏi cơ, cứ say sưa coi gáy anh chằm chằm, sau đó 1 hồi lại hỏi: "Em bấm lỗ tai hả?"

Diệp Quân bấm cả nhì mặt mày tai, từng mặt mày bao nhiêu lỗ, tuy nhiên nhưng mà vì như thế lâu rồi ko treo khuyên răn nên lỗ cũng trở nên che lại, nếu như không để ý thiệt kỹ thì cũng ko nhằm ý. Anh ko ngờ hắn lại coi rời khỏi lỗ tai của tớ, nên có thể trung thực quá nhận: "Ừm, lâu rồi, kể từ hồi ĐH cơ."

Xem thêm: tôi trở thành phu nhân giàu có của tổng tài siêu ngầu

Hạ Dương lặng lẽ coi anh một hồi rồi mới nhất hỏi: "Đeo khuyên răn tai không?"

Vì để lưu lại hình tượng giáo viên ôn hoà lễ phép, Diệp Quân kể từ khi lên đường dạy dỗ cũng ko treo khuyên răn nữa, tuy nhiên vì vậy ko Tức là anh ko quí treo. Nếu Hạ Dương cũng thấy quí thì anh tiếp tục chiều theo dõi, Diệp Quân đang được ấn định gật đầu bảo được, tuy nhiên lại thấy hắn lag rời khỏi coi bản thân chằm chằm mà đến mức ko chớp đôi mắt. Không biết đầu hắn lại đang tiếp tục tưởng tượng rời khỏi những chuyện cao siêu gì nữa rồi, tuy nhiên anh rất có thể cảm biến sở hữu cái gì cơ cứng cứng đang được chọc vô mông bản thân. Diệp Quân dở khóc dở cười cợt búng trán hắn: "Dương, anh còn tỉnh ko vậy? Anh ham muốn đâm tôi hoặc gì?"

Hạ Dương lúc lắc mình: "Tôi... tôi..." Hắn thi công bắp thi công bắp một hồi mới nhất trình bày được: "Tôi van nài lỗi, tuy nhiên nhưng mà phía trên đơn giản phản xạ thông thường thôi, vì như thế tôi rất rất quí em nhưng mà, quí loại... ham muốn sở hữu mối liên hệ thân xác ấy."