vuon dia dang la gi

“Đừng chất vấn vườn địa đàng đem thiệt ko, nhưng mà hãy hợp tác tự động tạo nên một chiếc.” Phi Tuyết

*

Bạn đang xem: vuon dia dang la gi

Tôi mang trong mình một tuổi hạc thơ chan chứa ắp phúc lành lặn mặc dù khi ấy tôi chẳng biết những điều bản thân đang sẵn có đó là phúc lành lặn.

Phúc lành lặn thứ nhất là mái ấm gia đình tôi đem tiệm tạp hoá luôn luôn phân phối đầy đủ từng loại bánh ngược tuy nhiên bất kể đứa con trẻ nào thì cũng nên âm thầm ghen ghét tị nạnh. Trẻ con cái vô thôn hồi ấy nghèo nàn, thỉnh phảng phất vừa được mua sắm cho tới gói xì-lách, vài ba cái kẹo, cái bánh ngọt, thanh socola còn tôi, tôi thoả mến ăn tất cả mình thích. Chính vì thế được ăn thoả mướn tất cả nên tôi đâm ngán, ngán cho tới tận giờ đây, tôi ko nên người hảo ngọt.

Chính chính vì vậy, tôi chính thức đem niềm yêu thương mến với ngược cây chính vì ngược cây là loại luôn luôn thay cho thay đổi, ko nên đồ vật công nghiệp “chết” luôn luôn đã có sẵn giống như các loại kẹo bánh không giống. Trái cây thể hiện nay sự chân thực và tươi tỉnh mới nhất của cuộc sống thường ngày vì thế nó ko được sản xuất sẵn vô xí nghiệp, chúng ta nên đợi nó cho tới theo dõi mùa. Mùa này thức ấy, tôi luôn luôn là đứa con trẻ suôn sẻ được nếm toàn bộ mùi vị chua ngọt của tất cả ngược cây ngọt lành lặn thay cho thay đổi các mùa từng năm. Tôi yêu thương ngược cây kể từ ấy. Ba u tôi cực kỳ tất bật kinh doanh và thực hiện vườn cafe, bọn họ ko nên loại dân cày mến trồng cây ăn ngược xung quanh nhà.

*

Lên cung cấp nhị, tôi tách căn nhà vô thôn nhằm gửi cho tới ở nằm trong mái ấm gia đình một người chưng theo dõi học tập ngôi trường phố cho tới tiện. Từ thiên đàng tạp hoá với đầy đủ từng loại kẹo bánh ngược cây, tôi rớt vào hiện tượng trọn vẹn đối lập: không thể bất kể số các loại bánh kẹo hoặc vàng lặt vặt này nữa. trái lại, ở phía trên mang trong mình một loại không giống tuyệt hảo rộng lớn tuy nhiên căn nhà tôi không tồn tại, là một trong quần thể vườn chan chứa cây ăn ngược từng xung xung quanh nhà. Khu vườn của chưng tôi trồng cực kỳ thật nhiều ngược cây, những loại ngược dân dã thôi tuy nhiên so với tôi, cảm hứng nhìn ngược nẩy, hái ngược kể từ bên trên cây nhằm ăn thiệt là một trong cảm hứng ko gì sánh nổi. Tôi còn lưu giữ như in những đợt trèo lên những loại cây vô vườn: những cây ổi đỏ ối cực kỳ giòn ngọt và trĩu ngược, cây đu đầy đủ ngược cứ chín liên tiếp ăn ko kịp là rụng vàng cả gốc, cây lê-ki-ma ngọt bùi thậm chí còn quá ngọt qúa bùi cho tới nỗi tôi thông thường hái chan chứa những rổ rồi mang lại chứ không cần ăn, rồi cây xoài nhỏ tí xíu tuy nhiên chẳng biết ngược đâu rời khỏi tuy nhiên nhiều thế, chuối thì chín không còn chống nọ cho tới chống bại kể từ chuối tiêu xài cho tới chuối lùn ăn ko xuể… Tôi dành riêng tình thương cho tới những cây ăn ngược vô vườn thật nhiều vì thế này là những loại độc nhất nuôi chăm sóc tình thương ăn lặt vặt của con cái nhỏ xíu đến lớp xa xôi căn nhà.

Ngoài cây ăn ngược, vô vườn cũng nẩy chan chứa những loại rau xanh hoa quả ngẫu nhiên, vườn củ mì tí xíu tuy nhiên đục lên đến bao nhiêu gùi củ to tướng như bắp chuối tôi khi ấy, khoai y sĩ cũng chan chứa những củ Lúc tròn trặn xoe Lúc lâu năm thòng lòng, su su bầu túng thì ngoài trình bày, phủ kín cả cây ổi… Tôi thông thường long dong nghịch ngợm vô quần thể vườn và việc ấy nuôi chăm sóc tình thương của tôi với cây cỏ rau quả, nhất là cây ăn ngược, một cơ hội cực kỳ ngẫu nhiên.

*

Những toàn cảnh ấy tạo nên tôi, cho tới tận giờ đây vẫn ko hề ham bánh kẹo. Chưa một đợt vô đời tôi suy nghĩ cho tới chuyện nấu nướng trà, thực hiện bánh mặc dù ai thực hiện thì vẫn ăn một ít. Tôi ko mến bánh tuy nhiên lại cực kỳ yêu thương ngược cây và ko lúc nào kể từ quăng quật một thời cơ này nhằm nếm những vị ngược mới nhất, bao gồm ngược rừng. Tôi sinh sống ở chỉ bảo Lộc, vùng khu đất của “lộc” trời. Trái cây ở phía trên rất là vừa thơm vừa ngon và toàn loại ngược độ quý hiếm, kể từ những loại bơ, sầu riêng rẽ, măng cụt, ngược hồng, dứa Lê Dương, ổi xá lị, bòn bon… được trồng ở phía trên thường rất ngon. Mùa này thức ấy tôi thông thường mua sắm ngược cây về nhằm ngập vô căn nhà và nếu như mến ăn ngược gì, tôi tiếp tục ăn nó liên tiếp cho tới ngán thì thôi. Khi thèm tôi rất có thể ngồi chén tù tì 2kg măng cụt hoặc cả kilogam bòn bon thường ngày vô cả tuần. Khi ko thèm nữa thì thôi, ko bận tâm hoặc tâm trí cho tới nó một chút nào nữa.

*

Cuộc đời đem những quy luật kì lạ, nó cứ tái diễn bất kể từng nào mới trôi qua quýt và bất kể chúng ta đem ý thức về nó hay là không. Người tớ hoặc bảo “Ăn ngược lưu giữ kẻ trồng cây” nhằm nói đến lòng hàm ơn tuy nhiên tôi nhìn rời khỏi một thực sự không giống trải qua lời nói này. Nó phân chia quả đât trở thành nhị loại người, nhị phong thái sinh sống, hoặc nhị tiến độ sinh sống của một quả đât. Ban đầu người tớ mến ăn ngược và tiếp sau đó Lúc già nua rộng lớn, cứng cáp rộng lớn, trí tuệ rộng lớn người tớ chính thức chuyển sang tiến độ loại hai: tiến độ trồng cây. Giống như là lúc người tớ con trẻ, người tớ đem thật nhiều thời cơ và tài năng nhằm học tập, thế rồi Lúc người tớ già nua, người tớ đem năng lượng và trách móc nhiệm nên dạy dỗ, nên truyền đạt lại những gì tôi đã học tập, tiếp tục tích cóp vô đời.

Tôi mặc dù vẫn mến “ăn quả”, vẫn hương thụ từng loại ngược của cuộc sống tuy nhiên tuy nhiên song bại tôi đang dần gửi dần dần thanh lịch tiến độ “trồng cây”. Ồ chừng như câu này còn có nhị nghĩa, nghĩa bóng chúng ta có thể hiểu là tôi đang được ở tiến độ share, dạy dỗ học tập, quảng bá vân vân tuy nhiên tâm sự điều này còn có lẽ chúng ta ko tin cậy, bại ko nên ý tôi mong muốn trình bày vô bài bác này đâu lêu lêu. Ý tôi là trồng cây theo như đúng nghĩa đen giòn ấy. Tự dưng tôi mến trồng cây, mến ở vô một mái ấm xung xung quanh là những cây ăn qủa trĩu cành và rồi share ngược ấy với cuộc sống thường ngày, với loài vật, quả đât.

Ý quyết định ấy chính thức cách đó khoảng chừng vài ba năm trước đó, Lúc tôi thông thường hay phải đi đi dạo loanh xung quanh vô phố nhằm lùng dò xét những miếng khu đất tuy nhiên bản thân đem tài năng mua sắm. Bất cứ miếng khu đất này, mái ấm phân phối này đem cây ăn ngược xung xung quanh đều say mê tôi một cơ hội kì quái. Tôi chính thức nhen lên ước muốn mang trong mình một mái ấm vườn nông trại chan chứa cây ăn ngược của riêng rẽ bản thân. Dần dà tôi quăng quật ý muốn ấy Lúc những miếng khu đất nằm trong loại khu đất thực hiện nông trại, căn nhà vườn nông trại thông thường cực kỳ giắt. Khả năng của tôi chỉ mua sắm được những miếng khu đất vài ba chục mét vuông tuy nhiên thôi. Dù thế phát minh ấy ko lúc nào bị tắt hẳn, nó cứ nhen group hóng thời cơ xoay quay về.

Từ Lúc nhập cuộc những xã hội thực hiện nông nghiệp ngẫu nhiên, tôi chính thức quan hoài cho tới những vườn rau xanh xung quanh nhà tuy nhiên từng đợt suy nghĩ cho tới việc bản thân nên trồng ghép tưới tắm bảo vệ những luống rau xanh, tôi lại… nhàm chán. Tôi trước đó chưa từng trồng rau xanh hoặc thấy người thân trong gia đình của tôi trồng rau xanh nên một cơ hội tất yếu, tôi không tồn tại nhiều tình thương và sự ước mong những luống rau xanh. Huống hồ nước rau quả ở phía trên quá rẻ mạt và cực kỳ tươi tỉnh. Việc trồng rau xanh đem lúc còn tốn kém cỏi tài sản, thời hạn, sức lực rộng lớn việc chuồn mua sắm rau xanh thật nhiều.

*

Một đợt nọ Lúc chuồn long dong dò xét căn nhà dò xét khu đất, tôi vạc hiện nay một nông trại rộng lớn ở trong một thung lũng khá ngay gần trung tâm TP. Hồ Chí Minh. Trang trại đem những ao sen to tướng phủ đâỳ mặt mũi hồ nước, cá bơi lội nhung nhúc và đặc biệt quan trọng xung xung quanh hồ nước người tớ trồng tương đối nhiều rau quả lộn cây ăn ngược vì thế bọn họ mong muốn thực hiện công ty chụp ảnh lộn nhà hàng quán ăn nông trại. Tôi nhìn rời khỏi ngay lập tức một phát minh “ngàn vàng”. Nếu như tôi rất có thể mua sắm một miếng khu đất hoặc xây 1 căn căn nhà nhỏ ở bên cạnh nông trại này, há chẳng nên tuyệt hảo sao? bằng phẳng cơ hội bại tôi rất có thể tận thưởng không gian và cảnh vật của tất cả nông trại với từng khoáng sản của nó: hoa sen, cá, rau quả, ngược cây… tuy nhiên ko tốn bất kể ngân sách này nhằm nuôi trồng, bảo vệ nó cả. Một dạng căn nhà nông trại loại “tầm gửi” lợi cả song đường. Họ rất có thể phân phối hoa, cá, rau xanh hoa quả cho tới tôi và tôi đem cả nông trại tuy nhiên ko tốn đồng phí này. Tôi mến phát minh này lắm tuy nhiên bất kể chúng ta mến gì, nếu khách hàng ko mến đầy đủ thì nó sẽ không còn trở thành cái duyên vươn lên là ý mến trở thành một cách thực tế.

Tôi dò xét rời khỏi 1 căn căn nhà cũ cạnh mặt mũi nông trại bán ra với giá bán 600 triệu, với tôi nó là giá bán gật đầu đồng ý được mặc dù tôi chẳng có khá nhiều chi phí vì vậy. Nhưng khi ấy tôi đang được sinh sống ở điểm xa xôi và nhờ chị gái bản thân cho tới coi căn nhà nếu như được thì bịa cọc, tôi tiếp tục xoay chi phí. Chị tôi cho tới coi căn nhà và cho thấy căn nhà ấy ko thể lên thổ cư, chỉ mất sách vở và giấy tờ khu đất nông nghiệp. Chúng tôi đưa ra quyết định ko mua sắm nữa vì thế cho tới mặc dù có mua sắm, tôi cũng cần được thêm thắt tối thiểu 1-200 triệu nhằm tôn tạo và xây lại tòa nhà, tôi ko mến loại căn nhà ống xấu xa xí truyền thống cuội nguồn tuy nhiên dân tớ hoặc xây. Số chi phí bỗng nhiên trở thành rất nhiều và lại là khu đất nông nghiệp ko được luật lệ lên thổ cư, tôi kể từ quăng quật ý muốn mua sắm căn ấy. Sau này bọn họ phân phối chuồn và Lúc tôi quay trở lại chỉ bảo Lộc, tôi cảm nhận thấy tương đối tiếc tuy nhiên tiếc cũng chẳng nhằm làm cái gi, tôi cứ kế tiếp chuồn vòng xung quanh quần thể ấy ao ước tìm kiếm được miếng khu đất không giống phù hợp rộng lớn.

Tháng trước, Lúc chuồn lòng vòng ấy nhằm dò xét khu đất, yêu thích để ý những cây cam, cây ổi trĩu ngược chín rụng chan chứa vô vườn của những mái ấm xung xung quanh nông trại tuy nhiên không một ai thèm ăn, không một ai thèm bận tâm, tự động dưng lòng tham lam về một nông trại của riêng rẽ bản thân ngẫu nhiên cũng hệt giống như các ngược ổi chín ấy, rơi rụng xuống mặt mũi khu đất vô sự tưởng ngàng của chủ yếu tôi. Một sự tưởng ngàng chan chứa niềm hạnh phúc và bình an.

*

Hôm ấy tôi viết: ngày 29 mon 9

“Chính thức buông quăng quật được thèm muốn về 1 căn căn nhà xinh xẻo ở bên cạnh nông trại hồ nước sen chan chứa rau xanh và cây ăn ngược. Bỏ luôn luôn tham lam mong muốn dò xét nhiều chi phí xây thiệt nhiều tòa nhà nho nhỏ từng thị xã nhỏ xinh này.

Thay chính vì vậy, tôi cảm nhận thấy quá đầy đủ chan chứa với thời điểm hiện tại, với những gì bản thân đang được có: Một tòa nhà đang được ở, một chiếc không giống chuẩn bị xây với thảm cỏ xung quanh, rồi thì tôi tiếp tục cho tất cả những người tớ mướn dăm phụ thân triệu đầy đủ chi phí sinh sống giản dị hàng tháng ở cái vùng khu đất mộc mạc này, là xong xuôi, là đầy đủ và ngọt ngào.

Khi tràn trề tích điện tình thương thì sinh sống nằm trong J, share tình thương với anh ấy. Khi chính thức thấy cạn cạn tích điện thì tháo lui về phía trên tái ngắt hấp thụ tích điện, tái ngắt sinh chủ yếu mình: Sáng sáng sủa tợp coffe, xem sách, nghe chim hót; buổi ngày phân phối sách, nấu bếp, thực hiện vườn siêng hoa; chiều chiều dịch sách, viết lách sách, dạy dỗ học; tối tối dạy dỗ yoga, chuồn đi dạo, tợp cocktail nghe mantra… thỉnh phảng phất trekking, chuồn tour những nước, thăm hỏi căn nhà bằng hữu.

Cuộc đời cụt thế, nhiều cỡ bao nhiêu cũng chẳng ở được nhị điểm đồng thời, chi phí nhiều cỡ bao nhiêu cũng chẳng ăn được nhiều hơn thế mức độ chứa chấp cái dạ dày. Càng nhiều gia tài, càng phiền lòng nhiều.
Ham mong muốn ít nhiều, sinh sống càng không nhiều, vì thế bận toan lo đầy đủ loại. Ham mong muốn sinh thêm thắt thèm muốn, chẳng lúc nào dứt. Chả lẽ cuộc sống chỉ là một trong chuỗi ngày vùi lấp lòng tham lam, khoả lấp những thèm muốn sao? Tôi không thích sinh sống vì vậy.

Cái hoặc là ở phần tôi quăng quật được thèm muốn một cơ hội cực kỳ ngẫu nhiên, ko gò nghiền hoặc kìm nén gì cả. Mới vài ba ngày trước còn mon men xuống khu vực nông trại hồ nước sen chất vấn thăm hỏi khu đất, dò xét khu đất. Lúc ấy đang được để ý xung xung quanh ngắm nhìn và thưởng thức những cây ổi cây cam, cây đu đầy đủ, chuối, bòng căn nhà người tớ trĩu trịt ngược thì lấy thực hiện mến lắm. Tôi nhìn những ngược ổi chín vàng rụng chan chứa gốc không một ai thèm ăn thì chất vấn và được vấn đáp rằng “Ổi bị sâu sắc với giòi bên phía trong nhiều lắm tự không tồn tại time quấn nilon lại được nên nhằm chín thối rồi rụng thôi”.

Khoảnh xung khắc ấy, tự động dưng thấy tham lam mong muốn căn nhà nông trại của tôi cũng y hệt như bao nhiêu ngược ổi chín, không một ai ăn, rụng chan chứa gốc. Một cây ổi còn không tồn tại thời hạn bảo vệ, nếu như đem cả nông trại liệu đem siêng nổi không? Một mái ấm còn ko bảo vệ được cho tới toàn vẹn như yêu cầu, nhiều tòa nhà đem thực hiện tôi mãn nguyện? Nếu như đem cây ổi chín chan chứa tuy nhiên ko ăn, ổi bị tiêu tốn lãng phí, trồng cây ổi thực hiện gì? (Lãng phí ở đó là cơ hội trình bày thôi chứ thiệt rời khỏi bên trên đời không tồn tại gì tiêu tốn lãng phí, ổi chín thúi rụng quay về u khu đất cũng tan rời khỏi nuôi khu đất, tuy nhiên sự tiêu tốn lãng phí ở phần tấm lòng của u vạn vật thiên nhiên cho tới chim muông và quả đât bị ko đoái hoài, bị ngó lơ).

Cũng vậy, sự tiêu tốn lãng phí lớn số 1 của quả đât là tiêu tốn lãng phí tích điện. Lòng tham lam ngốn sạch sẽ tích điện của tất cả chúng ta thường ngày. Tôi nhận ra bạn dạng thân thiết đang sẵn có rất nhiều tuy nhiên ko biết đầy đủ, nếu như cứ theo dõi xua đuổi thèm muốn mãi, cả đời tôi lẽ nào chỉ quý giá vài ba phụ thân số gia tài hoặc sao? Lãng phí thế? Toàn cỗ tích điện cuộc sống thường ngày chỉ quy về vật hóa học sao? Sao ngu thế?

Giây phút ấy tôi để ý thấy toàn cỗ tích điện thèm muốn bên phía trong bản thân thay cho thay đổi. Lòng thiết tha về một mái ấm nông trại tự động dưng bị thúi chuồn và rụng giống hệt như ngược ổi chín, cực kỳ ngẫu nhiên, cực kỳ toại nguyện, ko kìm nén một chút nào.

Lòng thanh tú quyết liệt như loại trừ được một ngược núi bên trên vai. Lòng tham lam là những ngược núi. Càng nhiều tham lam tất cả chúng ta càng bị tiêu diệt vị chủ yếu lòng tham lam của tôi, giống hệt như chú khỉ Tôn Ngộ Không vô Tây Du Ký bị ngược núi gì đè nén trong cả ngàn năm ấy.

Mỗi tất cả chúng ta đều sở hữu một con cái khỉ hiện nay đang bị đè nén như vậy mong chờ một vị thầy cho tới giải bay cho chính bản thân. Chúng tớ chỉ ko hiểu được tất cả chúng ta cũng đó là vị thầy ấy, là Đường Tăng của chủ yếu bản thân nhằm giải bay lòng tham lam vị Nhận Thức.

Nhận rời khỏi, thấy ngu, thấy phí và buông quăng quật – đó là một tiến bộ trình ngẫu nhiên. Không dễ dàng đâu, tuy nhiên rất là xứng danh đấy!”

*

Vâng, thế bại. Tôi buông quăng quật thèm muốn về một nông trại của riêng rẽ bản thân, tuy nhiên như tiếp tục trình bày, vật gì chúng ta mến tiếp tục theo dõi xua đuổi chúng ta và Lúc duyên cho tới, nó sẽ bị nở hoa. Lòng tham lam về nông trại đang được quăng quật tuy nhiên sự yêu thương mến và khát khao được trồng những cây ăn ngược trĩu ngược, được tự động bản thân tạo nên một vườn địa đàng cho chính bản thân lộn người thân trong gia đình, vẫn tồn tại bại. Có điều nó không thể là thèm muốn, nó trở nên một nhân duyên. Ham mong muốn rất có thể mất mặt, nhân duyên thì ko. Quả ổi chín rất có thể tiếp tục rụng xuống khu đất, thối chuồn, tan rời khỏi tuy nhiên phân tử ổi thì vẫn bại, hóng thời cơ được vượt qua trở thành những cây ổi mới nhất.

*

Trong 30 ngày “biến mất” ngoài social, tôi vẫn sinh sống, vẫn thao tác, vẫn hoàn thiện từng việc mình thích thực hiện. Một trong mỗi việc ấy là chuồn thăm hỏi nhị trang trại: một nông trại loại nghỉ ngơi mặt mũi hồ nước của anh ấy Duy Quang, người tôi gọi là anh nhị vì thế đã tương đối thân thiết thiết. Trang trại sót lại là vườn Ohsawa của chị ý Vân Anh, người tôi được trình làng và chưa tồn tại thời gian họp mặt. Ngày tôi chuồn thăm hỏi vườn Ohsawa, tôi ghé tiệm coffe của anh ấy Duy Quang vì thế nó phía trên nằm trong tuyến phố.

Tôi lưu giữ lại những ngày trước đó Lúc mới nhất ghé thăm hỏi và cực kỳ “mê” mái ấm mộc xinh xẻo mặt mũi hồ nước của anh ấy Quang. Nó đẹp mắt và yên tĩnh bình quá, tôi mến lắm, mong muốn đem một chiếc. Nhưng đợt loại nhị Lúc thực sự cho tới bại, ở lại qua quýt một tối, tận thưởng cảm hứng ở trong nhà nông trại một cơ hội hoàn hảo vẹn nằm trong những người dân chúng ta, tôi rời khỏi về với ko thèm muốn này sót lại. Việc thường ngày tài xế rộng lớn nửa giờ đồng hồ nhằm cho tới tòa nhà điểm xa xôi tít tắp siêng từng cái cây cọng rau xanh, rồi trở về, sao tuy nhiên mệt rũ rời quá. Chi vị cứ nhằm những người dân như anh ấy bảo vệ nông trại này thiệt chất lượng tốt, hàng tháng nếu như muốn tôi rất có thể cho tới mướn lại tòa nhà hoặc căn chống tuy nhiên anh ấy cho tới mướn, tận thưởng nó một vài ba ngày, rồi trả lại cho tới chủ yếu căn nhà, chẳng nên chất lượng tốt rộng lớn thật nhiều sao? Vì ngân sách mướn lại nông trại quá rẻ mạt, việc mướn là lanh lợi rộng lớn chiếm hữu cả một nông trại thật nhiều. Tôi tách nông trại Eco hôm ấy với cùng một lòng tin rất là thoải mái Lúc một lòng tham lam không giống được gỡ ngoài song vai bản thân.

Vườn Ohsawa của chị ý Vân Anh khá nhỏ tuy nhiên là điểm chị test nghiệm thật nhiều cách thức canh tác nông nghiệp. Cái tâm và sự nắm vững về nông nghiệp của chị ý với những loại cây kể từ cỏ, lúa, huê hồng, cây ăn ngược thiệt xứng đáng ngạc nhiên. Hai bà mẹ gặp gỡ nhau lần thứ nhất tuy nhiên truyện trò thân thiết thân quen như kể từ lúc nào tự đem thật nhiều điểm cộng đồng. Chị ấy cho tới tôi thật nhiều phát minh lộn lời nói khuyên nhủ về những điều tôi mong muốn thực hiện và dự tính thực hiện. Sau chuyến thăm hỏi vườn nông trại của chị ý, một đợt nữa, vô tôi bừng lên phát minh về sự việc tạo nên một quần thể vườn địa đàng chan chứa ắp cây cỏ, cây ăn ngược, không những cho tới bạn dạng thân thiết bản thân nữa tuy nhiên cho tất cả đại mái ấm gia đình tôi, con cháu chắt tôi về sau. Và điểm cần thiết là, nếu như tôi rất có thể thuyết phục cha mẹ tôi cho tới “mượn” một miếng khu đất (bố u tôi đem thật nhiều đất) thế thì chẳng nên tuyệt hảo sao? Tôi ko cần thiết tham lam dò xét chi phí, tiết kiệm ngân sách chi phí mua sắm thêm thắt khu đất và khu đất của cha mẹ được sử dụng vô việc chất lượng tốt rộng lớn, chân thành và ý nghĩa rộng lớn cho tất cả mái ấm gia đình, chứ không chỉ trồng coffe là loại cây tuy nhiên tôi cực kỳ ko ưa (vì tính công nghiệp và độc quyền khu đất đai của nó).

*

Tôi tài xế rời khỏi về tuy nhiên lòng mừng như phanh hội thấy lúc phân tử ổi ngày nay đang được nảy chiêm bao. Lòng tham lam chiếm hữu gia tài, chiếm hữu một nông trại đang được biến hóa trở thành ước muốn tạo nên vùng khu đất địa đàng trồng đầy đủ loại cây ăn ngược ngọt lành lặn cho tới toàn bộ quý khách vô mái ấm gia đình. Khu vườn được xem là điểm tôi tháo lui về Lúc mong muốn sinh sống thiền quyết định, tĩnh mịch, cũng tiếp tục là điểm tôi dạy dỗ những con cháu bản thân tình thương về cây cỏ, cây cỏ, nông nghiệp. Rồi cũng tiếp tục là điểm tôi “báo đáp” lại phụ thân u bản thân Lúc bọn họ về già nua và mong muốn sinh sống an yên tĩnh, hoặc điểm cho tới chúng ta fan hâm mộ của tôi ghé thăm hỏi nếu như bọn họ mong muốn. Sau bại nếu như thực hiện chất lượng tốt và tìm kiếm được chi phí kể từ nó thì hẳn tiếp tục thực hiện cho tới u tôi mừng lắm. Tôi cũng mừng nữa. Nhưng điều này chẳng cần thiết gì. Điều cần thiết nhất là làm thế nào nhằm thuyết phục u tôi gật đầu cho tới “dự án địa đàng” này Lúc tuy nhiên công ty chúng tôi ko trình bày nằm trong ngôn từ một chút nào, Lúc tuy nhiên tôi biết u tôi yêu thương câu vấn đáp “không” đến mức độ này.

“- Mẹ ơi, miếng khu đất nhị xào con cái thấy mới nhất nhổ không còn coffe lên rồi, đang được quăng quật ko. Con trồng cây ăn ngược lên bại nhé.

– Không, đang được trồng coffe rồi

– Cà phê còn quá nhỏ, khu đất trống trải lại nhiều, bản thân rất có thể trồng thêm thắt cây ăn ngược đầy đủ loại cũng chất lượng tốt tuy nhiên.

– Không, trồng bơ với sầu riêng rẽ thôi, cho tới kinh tế tài chính.”

*

Tôi ghét bỏ kinh tế tài chính. Tôi ghét bỏ cái cơ hội u tôi luôn luôn trực tiếp trình bày “không” với tôi vô bất kể tình huống này. Mẹ tôi từng trình bày ko Lúc tôi mong muốn phanh cửa hàng thứ nhất. Mẹ trình bày ko Lúc tôi mong muốn mượn chi phí mua mảnh đất. Mẹ trình bày ko Lúc tôi van luật lệ sửa lại tòa nhà phí trở thành tòa nhà nghỉ ngơi xanh lơ mát… Vâng, u tôi luôn luôn trình bày ko. Đấy là cơ hội của u, hao hao cơ hội của tôi là nên dò xét rời khỏi phương pháp để “giả kim” cái “không” ấy trở thành “có” như tôi đã thử rất nhiều lần trước đó. Nhưng hao hao u luôn luôn trình bày ko trước tiên. Tôi cũng luôn luôn bực bản thân trước tiên mọi khi nghe câu ấy.

– Mẹ thì lúc nào tuy nhiên chả trình bày ko. Con van vật gì tuy nhiên chẳng bảo ko. Mẹ tiếp tục lúc nào test cỗ vũ con cái một đợt chưa?

Xem thêm:

Tất nhiên tiếp sau đó công ty chúng tôi mang trong mình một trận tranh cãi. Bẵng chuồn một thời hạn, tôi chất vấn lại:

– Mẹ cho tới con cái trồng cây ăn ngược lên miếng khu đất nhị xào nhé. Con tiếp tục vươn lên là nó trở thành một quần thể vườn địa đàng cho tất cả mái ấm gia đình bản thân thả hồ nước cây ngược tuy nhiên ăn.

– Không, khu đất đấy cho tới anh nhị rồi.

– Cho con cái nữa, cho tới mượn khu đất thôi, con cái tiếp tục trồng thiệt nhiều ngược cây cho tất cả căn nhà anh nhị và quý khách nằm trong ăn.

– Không.

*

Tôi bực thiệt sự và tất yếu công ty chúng tôi lại tranh cãi nào đấy tuy nhiên đợt này u tôi trình bày những câu cực kỳ gắt. Mẹ trình bày tôi láo toét, mất mặt dạy dỗ Lúc cha mẹ ko mất mặt tuy nhiên tiếp tục mong muốn giành phần khu đất đai. Vấn đề này khiến cho tôi không những bực tuy nhiên tức giẫn dữ thiệt sự. Tôi sao? Tôi thèm muốn khu đất đai và đề nghị giành phần khu đất đai sao? Không thể tin cậy được u tôi rất có thể nhìn vấn đề Theo phong cách ấy. Mẹ tôi cũng bực và nhìn vấn đề Theo phong cách riêng rẽ của u, u chốt một câu “Đất của người nào thực hiện rời khỏi, người bại đem quyền.”

Tôi khựng lại, u tôi trình bày đích quá. Dẫu cho tới tôi ko tham lam mong muốn gì những miếng khu đất ấy nước ngoài trừ thèm muốn trồng một vườn địa đàng chan chứa cây ăn ngược. Dẫu cho tới tôi trách móc u tôi việc tham lam vài ba đồng xu tiền kinh tế tài chính tuy nhiên ko bắt gặp những loại không giống, tuy nhiên u tôi trình bày đúng: đấy là khu đất của u tuy nhiên.

Tôi xoá những loại lời nhắn thanh minh, đáp gọn: “Lần này u trình bày đích. Con sai rồi. Con sẽ không còn lúc nào van u bất kể gì nữa đâu. Con chúc u luôn luôn sung sướng, khoẻ mạnh và niềm hạnh phúc.”

Thành thiệt tuy nhiên trình bày, u tiếp tục giúp sức tôi rất nhiều, tôi tránh việc yên cầu thêm thắt bất kể gì mới nhất đích. Tự dưng kể từ tâm trí trách móc móc u, tôi xem sét bản thân mới nhất là kẻ xứng đáng trách móc. Dẫu thế, tôi vẫn cảm nhận thấy thiệt buồn.

Bạn thấy đấy, nếu mà u tôi còn suy nghĩ về tôi như 1 đứa phụ nữ tham lam lam, thèm muốn phân loại gia tài, đề nghị phần khu đất đai… thì tôi còn mong đợi gì những người dân ngoài bại rất có thể hiểu mình? Giây phút ấy tôi buông quăng quật được cả nhị ham muốn: thèm muốn tạo nên vườn địa đàng bên trên khu đất nền của u tôi, thèm muốn tin cậy rằng chỉ việc bản thân đem ý chất lượng tốt, người tớ chắc chắn tiếp tục hiểu bản thân và đồng ý với bản thân. Thật là những thèm muốn ngu si. Mọi thèm muốn đều ngu si.

Giờ thì chúng ta có thể hiểu nhiều hơn thế Lúc tôi trình bày mới già nua đang được ngăn trở mới con trẻ nhiều ra sao trong các công việc thi công một lối sinh sống không giống, một toàn cầu không giống.

Thế hệ con trẻ ngày này không giống lắm. Tất nhiên ko nên toàn bộ tuy nhiên tôi biết khá nhiều người con trẻ, những người dân tuy nhiên ko thể sinh sống cuộc sống như mình thích, ko thể thi công toàn cầu mới nhất như cơ hội mình thích, ko nên vì thế bọn họ không tồn tại phát minh hoặc tài năng, tuy nhiên vì thế bọn họ gặp gỡ nên một sự kháng đối rất rộng kể từ chủ yếu phụ thân u người thân trong gia đình của tôi. Sự ngăn trở ấy không phải như cái rào tre hoặc tường đất sét nung đâu, nó lớn lao và khó khăn đập giống hệt như Vạn Lý Trường Thành vậy.

*

Người già nua, mới phụ thân u của tất cả chúng ta, bọn họ sinh sống vô toàn cảnh không giống với niềm tin cậy không giống và những yếu tố không giống. Thế giới tiếp tục thay cho thay đổi rồi tuy nhiên bọn họ vẫn không thay đổi niềm tin cậy của tôi và áp bịa niềm tin cậy ấy lên con cháu bọn họ, lên mới sau này, là chủ yếu tất cả chúng ta.

Người già nua mến đồ vật mộc lắm, mến phản mộc thiệt to tướng, cỗ tụt xuống lông mộc thật to lớn, tầng lớp thanh niên mến sopha văn minh êm ả rộng lớn. Rừng cây mộc quý bị đập vì thế ai?

Người già nua mến thực hiện và mến con cháu thực hiện quan tiền chức, giám đốc này quản trị nọ, ít ra cũng chưng sĩ kĩ sư hoặc nhân viên cấp dưới văn chống, tuy nhiên tầng lớp thanh niên giờ mến thực hiện marketing, mến những việc làm tự tại, những việc làm mang tính chất phát minh, thậm chí còn giờ phía trên nhiều tầng lớp thanh niên mến được quay trở lại quê căn nhà thực hiện dân cày. Cha u bọn họ ko mừng lòng đâu.

Người già nua mến con cháu bản thân sớm lập mái ấm gia đình, sinh con cháu, yên tĩnh bề thất gia. Người con trẻ mến được yêu thương, được sinh sống tuy nhiên ko bận tâm nhiều về những loại như nhiệm vụ mái ấm gia đình, con cháu. Cha u bọn họ ko mừng đâu.

Người già nua mến được con cháu tôn trọng, mến được trình bày và quý khách không giống nghe, không thích tầng lớp thanh niên thực hiện điều không giống ý bản thân. Nhưng tầng lớp thanh niên giờ cũng đều có tự tại ý chí, mong muốn chứa chấp lời nói, mong muốn được quyền trình bày và cả quyền được lắng tai, không những vô mái ấm gia đình tuy nhiên trong ngôi trường học tập, nhà thời thánh, xã hội… Không ai cho tới bọn họ quyền lên giờ đồng hồ đâu.

Người già nua chỉ bận tâm làm thế nào nhiều chi phí rộng lớn, nhiều gia tài rộng lớn, nhiều quyền lực tối cao rộng lớn. Người con trẻ giờ bận tâm nhiều loại lắm như làm thế nào bảo đảm an toàn môi trường thiên nhiên chất lượng tốt rộng lớn, làm thế nào có khá nhiều thưởng thức rộng lớn, làm thế nào có khá nhiều nụ cười rộng lớn, làm thế nào có khá nhiều tự tại rộng lớn.

Người già nua mong muốn chiếm hữu nhiều hơn thế. Người con trẻ mong muốn share nhiều hơn thế.

Đây là nơi tuy nhiên nhị mới với nhị niềm tin cậy, côn trùng quan hoài không giống nhau ắt tiếp tục phát sinh xung đột.

Xin hiểu cho tới, Lúc trình bày kể từ “người già” ý tôi là những người dân đem niềm tin cậy và lòng tin cổ hủ, thủ cựu chứ không cần nên ý trình bày quý khách già nua. Cũng vậy, Lúc tôi sử dụng kể từ “người trẻ” ý trình bày những người dân đem trí tuệ thay đổi, nhiều phát minh, mến phát minh, hoà phù hợp với tiến bộ cỗ của văn minh toàn cầu chứ không cần bao hàm toàn bộ quý khách con trẻ. Vì tôi đã và đang gặp gỡ khá nhiều người già nua đem lòng tin thay đổi, gật đầu đồng ý, lắng tai trong những khi nhiều (rất nhiều) chúng ta con trẻ không giống cũng hệt như vậy hệ già nua thủ cực kỳ, chẳng quan hoài gì rộng lớn ngoài chút cơm trắng áo gạo chi phí, vật hóa học danh vọng.

*

Tôi nhận được rất nhiều thư tâm sự kể từ những người dân con trẻ và Lúc tổng kết lại, tôi sửng sốt, tuy nhiên thiệt rời khỏi là chẳng sửng sốt, Lúc phần lớn những thư ấy, 80-90% kêu ca phiền chuyện phụ thân u quá áp bịa tư tưởng và tinh chỉnh và điều khiển cuộc sống thường ngày của mình, khiến cho bọn họ ko thể thực hiện điều bọn họ mong muốn, sinh sống đời bọn họ mong muốn. Có người nên theo dõi học tập ngành phụ thân u mong muốn mặc dù bọn họ ko hào hứng một chút nào, đem người nên kết duyên chỉ vì thế phụ thân u, lại sở hữu người nên rời khỏi quốc tế du học tập, quyết định cư vì thế ước muốn của phụ thân u. Tất nhiên rất đầy đủ những người dân như tôi, ko được sản xuất những việc cỏn con cái như trồng cây, sửa căn nhà, trồng cỏ… cũng chỉ vì thế phụ thân u rất có thể giúp sức tuy nhiên bọn họ tiếp tục lựa chọn ko giúp sức.

Tôi không đủ can đảm trách móc phụ thân u tôi và những bậc phụ thân u không giống vì thế mới của mình được sinh rời khỏi và cứng cáp vô toàn cảnh không giống, làm thế nào bọn họ rất có thể hiểu những gì con cháu bọn họ đang được nên trải qua? Thanh xuân của mình dành riêng hoàn hảo cho tới đạn dược, súng ống và chạy loàn, đấu giành bên trên mặt trận hoặc bên trên cánh đồng ao ước dò xét đầy đủ bữa tiệc thường ngày, làm thế nào bọn họ biết về nỗi gian khổ của những người dân con trẻ Lúc nên đánh nhau vô môi trường thiên nhiên việc làm chan chứa áp lực đè nén, sự mệt mỏi và mệt rũ rời Lúc nên chạy đua theo dõi những trào lưu mới nhất, thậm chí còn nỗi gian khổ lựa chọn quán ăn nhằm tụ luyện bằng hữu cũng là một trong loại gian khổ tuy nhiên phụ thân u đời này tưởng tượng ra?

Mỗi mới không giống nhau đem toàn cảnh cứng cáp không giống nhau, phụ thân u tất cả chúng ta vốn liếng dĩ chẳng phải đem tuổi hạc thanh xuân của mừng nghịch ngợm, tự tại, thưởng thức, du ngoạn, thực hiện đẹp mắt, đi kiếm chân thành và ý nghĩa cuộc đời… làm thế nào tớ rất có thể nhìn đợi bọn họ tôn trọng những điều này?

Khoảng cơ hội mới là quá to và chủ yếu khoảng cách này tạo nên hiểu nhầm, sự không tương đồng thân thiết quý khách vô mái ấm gia đình, vô xã hội. Chính sự không tương đồng này lấy chuồn toàn cỗ tích điện của nhị mới, hoài phí thời hạn sức lực của tất cả nhị mới tuy nhiên xứng đáng lý rời khỏi đang được dành riêng nhằm phát minh, nhằm share, nhằm thi công toàn cầu này theo phía chất lượng tốt xinh xắn hơn, nhân bản rộng lớn, chân thành và ý nghĩa rộng lớn.

Hãy suy nghĩ về cảnh xa điểm tuy nhiên từng mới đều hiểu rõ sâu xa, đống ý và cỗ vũ nhau theo dõi xua đuổi những dự án công trình chất lượng tốt cho tới ngẫu nhiên, cho tới cuộc sống thường ngày chuồn. Nó hẳn được xem là vườn địa đàng cho tới thế giới.

Thế hệ trước tiếp tục huỷ hoại vườn địa đàng là ngược khu đất này, vì thế những tiềm năng vật hóa học.

Giờ ko quá trễ, van hãy lắng tai, tôn trọng và cỗ vũ những người dân con trẻ trong các công việc tái ngắt thi công lại địa đàng bên trên mặt mũi khu đất này!

Đây là lời nói khẩn cầu của tôi, thay cho mặt mũi chúng ta con trẻ hiện nay đang bị phụ thân u “giam giữ” như tù binh vô ý thức hệ cũ, niềm tin cậy cũ, tham lam vọng cũ.

Chúng tôi, những người dân con trẻ, ko cần thiết rất nhiều vật hóa học, gia tài danh vọng đâu, công ty chúng tôi mong muốn mang trong mình một môi trường thiên nhiên sinh sống sạch sẽ rộng lớn, xanh lơ rộng lớn, nhiều cây cỏ rộng lớn, nước sạch sẽ, không gian sạch sẽ, môi trường thiên nhiên chủ yếu trị văn hoá trong trắng, truyền thông sạch sẽ, vui chơi sạch sẽ.

Chúng tôi, những người dân con trẻ, ko cần thiết rất nhiều lời nói khuyên nhủ, kiến thức và kỹ năng giáo khoa đâu, công ty chúng tôi cần thiết nhiều tự tại rộng lớn, nhiều lắng tai rộng lớn, nhiều gật đầu đồng ý rộng lớn, nhiều chiều chuộng rộng lớn kể từ chúng ta – những người dân rộng lớn.

Nếu ko thể cho tới công ty chúng tôi sự cỗ vũ, ít ra van hãy cho tới công ty chúng tôi một ít tự tại nhằm thi công lại toàn cầu này, vươn lên là nó trở thành địa đàng một đợt nữa của trách móc nhiệm, trí tuệ và chiều chuộng.

 

Tôi tiếp tục thấy luân hồi

Thấy những hành vi lặp chuồn tái diễn của bạn dạng thân

Không chỉ những kiếp trước tuy nhiên ngay lập tức chủ yếu kiếp này

Vì vậy, tôi không thích tái diễn những gì cũ kĩ

Tôi không thích tái diễn những điều ngu ngốc

Tôi mong muốn không giống đi

Tôi không thích thay cho thay đổi luân hồi, thay cho thay đổi những điều cũ kĩ

Xem thêm: truyện hàn tổng anh là đồ khốn

Hôm ni tôi thay cho thay đổi cơ hội tiếp cận của tôi với mái ấm gia đình bản thân, nhất là u tôi.

Tôi sẽ không còn van hay là không trách móc gì cả, tuy nhiên là hàm ơn, cảm tạ và chúc lành!