Ngày ngôi nhà nhật...
Bạn đang xem: yêu thêm lần nữa
Điện thoại reo. Một sản phẩm số không tồn tại vô danh bạ. Ngạc nhiên và tự dự, cô ấn phím nghe. Giọng trình bày đầu mặt mũi bại vang lên trầm rét, chúc cô buổi sáng sớm chất lượng tốt lành lặn. Và một vài ba thắc mắc thăm hỏi bâng quơ...
Trời thốt nhiên mưa. Tim cô khẽ nhói lên. Hơn tứ năm rồi thì cần, Tính từ lúc loại ngày cũng mưa rinh rích ấy. Trong một góc của quán coffe nhỏ, Nguyên ngồi đối lập với cô, xoay xoay ly coffe thơm lừng vị rượu whisky Ai len. Cô nhìn trực tiếp vô đôi mắt anh:
- Anh sở hữu chuyện gì mong muốn trình bày với em cần không?
- Sao em biết?
- Vì em biết – cô mỉm cười cợt, nụ cười cợt ý nghĩa xuyên thấu, và một thông thoáng ko bình yên tĩnh trong trái tim.
- Em đang được đoán?
- Không. Em đang được ngóng.
Nguyên nhìn thiệt thâm thúy vô hai con mắt tình nhân, siết nhẹ nhõm tay cô.
- Anh yêu thương em.
Cô nhảy cười cợt. Tiếng cười cợt vô như nắng nóng sớm. Anh khẽ nhăn trán, tráng lệ và trang nghiêm nhắc lại:
- Anh yêu thương em. Đó là sự việc thiệt, và anh sẽ vẫn yêu thương em thật nhiều...
Cô ngồi lắng lại, nhìn thấy điều gì bại vô cùng kỳ lạ. Tay cô ở ngoan ngoãn vô loại siết càng ngày càng chặt của anh ý.
- Sao thế anh? – Cô khẽ khàng – Anh đang khiến nhức tay em đấy.
- Anh van lỗi – Tay anh thả lỏng, vẫn ko tách vứt bàn tay nhỏ nhắn, quyến rũ của cô ý.
Ánh đôi mắt anh lạng lẽ kính yêu, trìu mến tuy nhiên buồn thăm hỏi thẳm. Chưa khi nào cô thấy anh như vậy. tình cờ nhiên, cô mơ hồ nước ngại... Không nhìn trực tiếp vô anh được nữa, cô hoảng loạn cù đi ra nhìn những phân tử mưa đều đều mặt mũi hiên. Một xúc cảm vô cùng kỳ lạ, gần như là là không ổn định xâm cướp lòng cô.
Anh vẫn lặng lẽ ngắm nhìn và thưởng thức tình nhân, như nhằm xung khắc ghi mãi mãi hình bóng cô vô ngược tim bản thân. Lúc này, anh là của cô ý, hoàn toàn vẹn cả vong hồn, tuy nhiên ngày mai... ko, duy nhất khi nữa thôi, Khi anh cù sống lưng cút, thì anh đang được là một trong thằng phản bội, không chỉ là với những người phụ nữ mỏng mảnh đang được ngồi trước mặt mũi, mà còn phải với chủ yếu bạn dạng thân thiết anh.
Thời lừa lọc tưởng như kéo dãn vô vàn. Cô ngập ngừng thức tỉnh loại tâm lý của anh:
- Mình về cút anh!
Đưa cô về bên trên con phố không xa lạ, lòng anh nhức mong muốn khóc. Lẽ này, phía trên lại là thứ tự sau cùng anh được cô vòng đeo tay ôm như thế? Rồi ngày mai tiếp tục thế này, anh cũng chưa chắc chắn, tuy nhiên rộng lớn khi này không còn, anh mong muốn níu lưu giữ khoảnh xung khắc này, mong muốn thêm 1 khoảng thời gian ngắn mặt mũi cô. Cô trình bày gì bại, tuy nhiên anh ko nghe rõ ràng. Phải một khi, anh mới nhất nhìn thấy tôi đã cút vượt lên ngôi nhà cô...
- Từ ngày mai, em phải ghi nhận tự động bảo vệ cho bản thân mình nhé! – Anh trình bày Khi bước tuy vậy song mặt mũi cô vô Sảnh căn hộ.
- ...
Một vệt căn vặn vô đôi mắt cô, như thể cô còn ko nắm rõ những gì anh vừa phải trình bày.
- Em cần chịu thương chịu khó thức ăn, thao tác vừa phải thôi, cần lưu giữ sức mạnh, chớ cút ngủ muộn, cút đàng cần cảnh giác... – Anh vẫn trình bày không ngừng nghỉ.
- Anh...
- Và em cũng chớ ghi nhớ anh nữa – hai con mắt anh ánh lên vẻ vô vọng – chắc chắn chớ ghi nhớ anh nữa, quên anh cút, em nhé!
Cô tưởng ngàng, đứng sững.
- Tại sao? – giọng cô lạc cút, như của một người kỳ lạ – Anh đang được trình bày gì thế?
- Sự thiệt là... Anh chuẩn bị lấy bà xã. Anh chuẩn bị cưới. Anh là một trong thằng phản bội. Em cần quên anh đi! – anh dằn mạnh từng kể từ, như mong muốn xé toang Ⱡồ₦g иgự¢.
- Không! – Cô bất thần phản kháng, tiếng nói sợ hãi và tức giận với – Anh chớ sở hữu đùa mềm như thế!
- Anh van lỗi...
Cô nhìn khuôn mặt anh, sững sờ nhìn thấy điều anh trình bày. Bao nhiêu thắc mắc cù cuồng, cô cũng ko ghi nhớ anh đang được trình bày gì, ko ghi nhớ cô về thế nào. Chỉ biết, Khi cô tỉnh dậy ở vô cơ sở y tế, ánh nhìn lo ngại, xót xa cách của u khiến cho cô gục nhập vai bà khóc òa như 1 đứa con trẻ.
***
Vài tuần sau, cô được tin yêu anh cưới. Vợ anh là một trong cô nàng đẹp mắt, nghe trình bày cũng chính là tè thư con cái ngôi nhà.
Nghe người tao buôn dưa lê, cô cười cợt chua chát với nỗi uất hận trào lên. Cô học tập sinh sống với những ngày đơn độc, học tập sinh sống với nỗi tủi hờn Khi bắt gặp một cặp tình nhân tay vô tay, cô tự động vùi bản thân vô việc làm, học tập, nhằm đem thời hạn qua chuyện cút. Cô chấp nhận theo đòi mái ấm gia đình gửi vô TP. Sài Gòn với quyết tâm tách xa cách TP Hà Nội, cho tới gạt bỏ tháng ngày, gạt bỏ những ngóc ngóc kỷ niệm của 1 thời hoa nắng nóng.
Dòng người trôi cút, thế hệ trôi cút, vậy tuy nhiên ngược tim cô vẫn khép chặt trước những ngỏ yêu thương. Không ai ở phía trên biết vì như thế sao nụ cười cợt của một cô nàng con trẻ xuất sắc giang, linh động và xinh đẹp mắt người TP Hà Nội lại mang tới tuyệt vời về nỗi phiền tái tê cho tới nhịn nhường ấy.
Chỉ bản thân cô hiểu rằng, cô vẫn ko thể trốn chạy ngược tim bản thân, bại mới nhất là điểm hóa học chứa chấp những kỷ niệm nằm trong nỗi nhức dằng dai luôn luôn còn tồn tại...
***
Cũng đang được rộng lớn tứ năm... Ông trời khéo an bài bác nhằm ngày trong ngày hôm qua cô tự nhiên tái ngộ anh ở điểm khu đất khách hàng quê người này. Đối diện với anh vô cuộc hội thảo chiến lược, cô vẫn nghe tim bản thân loàn nhịp trước một ánh nhìn êm ả, sở hữu phần Chịu đựng đựng, cho dù chỉ tạm dừng ở loại gật đầu kính chào xã giao phó Khi sếp của cô ý tạm dừng thì thầm với anh.
Với tư cơ hội trưởng chống marketing, cô miễn chống fake cho tới anh danh tђเếק của tôi, nhằm sáng sủa ni, cô lại nghe giờ anh vô điện thoại thông minh, ấm cúng như thời buổi này...
3h chiều, một lời nhắn của Từ Huy, thằng bạn khá thân thiết thời ĐH ngoài TP Hà Nội, rủ cô cút tu coffe. Cô lưỡng lự, rồi đưa ra quyết định "Ok". 15' sau, Từ Huy đang được đứng trước cửa ngõ ngôi nhà cô. Cô cười cợt mỉm cười Khi xuất hiện cho tới bạn:
- Kђเếק, thương hiệu lửa nhỉ? Tôi còn ko sẵn sàng hoàn thành.
- Chuyện! – Từ Huy nheo đôi mắt – Úi chà, công chúa, ko cần thiết sẵn sàng nữa, nường khi nào thì cũng xinh đẹp mắt rồi.
- Haha, mèo khen ngợi mèo nhiều năm đuôi!
- Huy trình bày thiệt, Diệp Chi khi nào thì cũng là "kim chi ngọc diệp" tuy nhiên.
Cô liếc Huy một chiếc thiệt sắc, rồi quày ngược vứt vào trong nhà, cho tới Huy theo đòi sau. Từ Huy nhìn cô, ngơ ngẩn, xao xuyến.
Anh đang được âm thầm yêu thương cô kể từ những ngày còn là một cậu SV nhút nhát, không đủ can đảm tỏ bày, đắng lòng nhìn cô cút yêu thương người không giống vẫn cần nỗ lực trầm trồ là kẻ các bạn chất lượng tốt, nhằm rồi sau ngày chất lượng tốt nghiệp, anh lẳng lặng vô phía trên, ngóng gạt bỏ côn trùng tình đơn phương. Nhưng sự xuất hiện nay vô tình của Diệp Chi một đợt nữa khiến cho anh chao hòn đảo, thực hiện sinh sống lại những tình yêu, ước mong tuy nhiên anh mong muốn chứa chấp giấu quanh thiệt thâm thúy trong trái tim.
Không biết chuyện gì đang được xảy cho tới với cô, tuy nhiên hai con mắt của cô ý cứ đem nỗi phiền thực hiện anh se Fe. Đang miệt mài suy tư, anh đang được thấy cô bước ra phía bên ngoài, tươi tắn với chiếc quần jean và áo phông thun, làn tóc nhiều năm được buộc cao giản dị. Anh nhận xét:
- Trông Chi vẫn hắn như thời SV. Ai tuy nhiên ngờ phía trên đang được là một trong bà sếp nhỉ?
- Thôi các bạn già nua ơi, cút với Huy tôi vừa mới được tự do thế này, nhằm tôi đương nhiên được không?
- Thì Chi cứ đương nhiên, tuy nhiên gắn chủ yếu nhé, Huy ko già nua đâu nhé.
- Ok. Thế thì bản thân tôi già nua. Giờ cút không?
Xem thêm: năm tháng nhu tình
- Đi chứ. Lên xe cộ cút.
Diệp Chi lý tưởng với quán nước khá dân dã, yên tĩnh tĩnh tức thì trong trái tim thành thị, nhịn nhường như đứt quãng hẳn với loại tiếng ồn của mảnh đất nền sôi động này. Nó thực hiện cô chợt ghi nhớ về TP Hà Nội... Hình như mùa này, TP Hà Nội đang được chính thức phảng phất mùi hương hoa sữa...
***
Ngày... mon... năm...
Gặp lại em trọn vẹn vô tình sau những ngày nhiều năm vắng tanh bóng, ngược tim anh lại tăng trào nỗi thương nhớ domain authority diết. Diệp Chi ơi, em sở hữu biết sự xa cách cơ hội của em khiến cho lòng anh tan nhừ cho tới thế này không? Mà, cũng cần thôi, anh làm thế nào dám yên cầu ở em một điều gì hơn thế nữa, Khi anh là người cù sống lưng lại với tình thương yêu của bọn chúng bản thân.
Nghe tiếng nói trẻ em nhẹ nhõm tuy nhiên lạnh lùng cho tới lạnh lẽo lùng, anh càng thấy tội lỗi bản thân ông xã hóa học. Anh mong muốn trình bày với em bao điều, mong muốn thấy lại nụ cười cợt sáng ngời của em, nhìn nhìn khuôn mặt em bừng sáng sủa, hít lên loại trán ngang bướng, loại mũi hếch và cả song môi hoặc giận dỗi của em...tuy nhiên anh lại ngàn thứ tự không đủ can đảm.
Một thằng nam nhi đang được phản bội em thì vì như thế nguyên nhân gì rồi cũng không tồn tại tư cơ hội ấy cần ko em?
Cuốn nhật ký tình thương yêu của tao phía trên, anh vẫn lưu giữ gìn thận trọng, chỉ mất bản thân anh ghi tiếp những loại chữ kính yêu cho tới em, và chỉ bản thân em.
Cuộc hôn nhân gia đình nghĩa nặng trĩu rộng lớn tình ko nhốt được một linh hồn sôi sục yêu thương em. Anh đang được nỗ lực, nỗ lực thật nhiều nhằm thực hiện một người nam nhi sở hữu trách móc nhiệm, một người ông xã kiêm toàn với bà xã cho tới giờ khắc sau cùng của cô ý ấy, tuy nhiên anh quá nhận với bạn dạng thân thiết là bản thân thất bại, vì như thế anh ko thể quên em.
Gấp cuốn nhật ký lại, Nguyên ngó ௱ôЛƓ lung ra phía bên ngoài hành lang cửa số, anh như bắt gặp cảnh tượng của rộng lớn tứ năm về trước, vào một trong những ngày tuy nhiên người thanh nữ gần như là quỳ xuống nhằm cầu van anh:
- Chỉ sở hữu con cháu mới nhất chung được nó thôi – bà Trâm nhìn anh, nài vỉ – Kiều Linh nó yêu thương con cháu kể từ lâu rồi tuy nhiên.
- ...
- Nó... cần phải có nghị lực nhằm đánh nhau với mắc bệnh – đôi mắt bà hoe đỏ ối – tuy nhiên giờ này lại buông xuôi toàn bộ... chưng van con cháu... hãy chung chưng kéo nó lên...
Hình hình ảnh cô nhỏ bé tuy nhiên anh coi như em gái kể từ nhỏ hiện thị lên khiến cho anh động lòng. Anh gật đầu, trấn an người u đang được khổ cực và tuyệt vọng:
- Vâng, van chưng chớ vượt lên bi lụy, con cháu tiếp tục nỗ lực thuyết phục em Linh. Mọi chuyện tiếp tục ổn định tuy nhiên bác!
Anh trước đó chưa từng ăn năn hận về lời nói bại, càng trước đó chưa từng ăn năn hận Khi dành riêng một thời hạn nhiều năm ở mặt mũi bảo vệ Kiều Linh, thực hiện cô mừng, chung cô được thêm sức khỏe đối mặt với những mùa chữa trị căn ung thư phổi quái ác ác, đến tới tận đến thời điểm cô ko thể chống đỡ thêm thắt được nữa...
Nguyên dè chừng sẽ không còn khi nào tái ngộ Diệp Chi nữa, dè chừng cô đang được yên tĩnh mừng với cái rét mái ấm gia đình ở phương Nam ấm cúng. Ấy thế tuy nhiên, ngược khu đất tròn trặn, một chuyến công tác làm việc ở TP. Sài Gòn đang được cho tới anh một đợt nữa đối lập với cô, chỉ không giống, hai con mắt cô đang được không thể trong xanh như nắng nóng, tuy nhiên nhuốm color u uẩn, cô độc...
Đôi đôi mắt ấy ám ảnh anh, khiến cho anh nhức lòng, và lại thực hiện bùng lên vô anh một tình thương yêu còn âm ỉ... Anh do dự tự động căn vặn, nếu như tâm sự từng chuyện, liệu cô hoàn toàn có thể quay về mặt mũi anh thêm 1 đợt nữa không?
***
Trở về TP Hà Nội vô những ngày thời điểm cuối năm sống động, nhằm lại sau sống lưng giờ thở nhiều năm buồn buồn chán và lời nói nửa đùa nửa thiệt của Từ Huy: "Về TP Hà Nội nghịch ngợm ngán thì vô lại phía trên nhé, Huy và TP. Sài Gòn khi nào thì cũng sẵn sàng đón Chi hết!", cô nhìn các bạn, cảm động: "Ở lại mạnh khỏe khoắn nhé, các bạn tốt! Cảm ơn vì như thế khi nào thì cũng ở mặt mũi Chi. Mong Huy sớm nhìn thấy niềm hạnh phúc cho tới riêng rẽ bản thân."
Từ Huy âm thầm thì Khi cô vô thực hiện giấy tờ thủ tục kiểm tra in: "Nhất toan cần niềm hạnh phúc, Diệp Chi nhé!"...
Diệp Chi thả bản thân vô loại lạnh lẽo của xứ Bắc với những bước đi ung dung khan hiếm sở hữu vô loại người tất bật. Cô miên man tâm lý về buổi hứa kỳ kỳ lạ với những người phụ phái đẹp thương hiệu Trâm.
Trong không khí yên tĩnh tĩnh của coffe Trịnh, cô ngồi lặng cút nghe từng tiếng bà trình bày, về nguyên nhân bà tìm về cô. Mắt cô nhòa cút Khi mẩu truyện còn ko kết giục. Bà fake cho tới cô một bức thư, đường nét chữ nghiêng nghiêng mượt mại:
"Gửi chị Diệp Chi.
Hà Nội, ngày... mon... năm...
Chị Diệp Chi thân thiết mến,
Khi chị thay cho bên trên tay lá thư này thì em đang được không thể bên trên đời này nữa. Em mong muốn một thứ tự cho tới trước mặt mũi chị nhằm tạ tội, tuy nhiên em không đủ can đảm chị Chi à... Xin chị hãy hiểu cho tới em...
Em là Kiều Linh, là kẻ tuy nhiên anh Nguyên đang được lấy, tuy nhiên ko và ko khi nào là kẻ anh ấy yêu thương cả. Anh ấy vẫn vậy, chỉ coi em như 1 đứa em gái thôi... Em biết vấn đề đó. Em cũng biết anh ấy yêu thương chị, mãi mãi chỉ mất chị... Nhưng em vẫn đành lòng "đánh cắp" anh ấy kể từ chị, em thiệt nhỏ nhen, xấu xí, ích kỷ sở hữu cần ko hả chị?
Chị cứ mắng em cút, tuy nhiên chớ dỗi em, chớ dỗi anh Nguyên tuy nhiên tội nghiệp chị ơi! Nếu em ko dịch, anh Nguyên sẽ không còn cho tới mặt mũi em như vậy. Nhưng anh ấy vượt lên chất lượng tốt lại khiến cho em càng cảm nhận thấy bản thân chẳng đi ra gì. Em đang được tước đoạt đoạt của anh ý ấy sự tự tại, sự sung sướng được ở mặt mũi người anh ấy yêu thương.
Nhiều thứ tự em ghen tị ganh với chị lắm, Khi tuy nhiên anh ấy vô thức nói đến chị với 1 ánh nhìn đắm say và niềm hạnh phúc ko thể bao phủ giấu quanh. Những khi ấy, em hiểu rất rõ ràng ràng rằng cần trả anh ấy về với chị. Nhưng em lại vượt lên yếu đuối nhát và yếu ớt. Em ko đầy đủ can đảm và mạnh mẽ nhằm tách xa cách anh. Thế là em vẫn nối tiếp tự động lừa lừa lọc bản thân...
(...)
Em van chị hãy buông bỏ cho tới em, chớ trách móc anh Nguyên nữa. Tất cả lỗi là vì em. Chị hãy về bên mặt mũi anh ấy, chị nhé! Chỉ sở hữu ở mặt mũi chị, anh Nguyên mới nhất thực là bản thân. Tại điểm xa cách xôi nhất, em vẫn tiếp tục cầu chúc cho tới anh chị được niềm hạnh phúc...
Em
K.L."
Diệp Chi nhìn vô bức thư, từng giọt nước đôi mắt lăn lóc nhiều năm. Nét 乃út run rẩy rẩy trong mỗi loại cuối, như giờ nấc nghẹn ngào của cô nàng con trẻ. Cô bắt lấy đôi bàn tay của bà Trâm, siết chặt. Bà nén xúc động, kể từ tốn:
- Bác van lỗi, vì như thế chưng tuy nhiên nhì đứa phân tách rẽ bao năm...
- Bác chớ trình bày thế ạ – cô yên ủi – chuyện ko đành tuy nhiên bác!
- Ừ, em Linh nó vắn số... – bà thở nhiều năm – nếu như con cháu còn kính yêu thằng Nguyên, con cháu về với nó cút. Bác đi kiếm con cháu bao nhiêu trong năm này ko cần chỉ vì như thế di nguyện của em Linh, tuy nhiên thực lòng ngóng Nguyên nó được đoàn viên với con cháu. Nó là một trong đứa nam nhi chất lượng tốt con cháu à!
Một lời nhắn cho tới kéo cô ngoài loại hồi ức, trong những khi bước đi fake cô vào một trong những con cái ngõ vô cùng thân quen, điểm sở hữu quán nhỏ romantic tuy nhiên thứ tự trước tiên cô và Nguyên trao tiếng yêu thương. Số của anh ý.
"Em đang khiến gì? Hôm ni TP Hà Nội lạnh lẽo. Cuối năm, Yesterday vắng tanh lắm...". Cô ko nhắn lại, bước nhanh chóng rộng lớn vô quán. Anh ngồi 1 mình, lặng lẽ, như đang được hòa lẫn lộn với quang cảnh yên tĩnh tĩnh xung xung quanh.
- Em! – Anh sững người, ánh nhìn bừng sáng sủa những tia kính yêu, trìu mến – Em thiệt sao?
- Vâng... – cô chớp đôi mắt, giấu quanh cút sự xúc động và hoảng loạn – em cho tới rồi.
Anh kéo ghế, vẫn nhìn cô chú ý, như thể ngại chỉ chớp đôi mắt thôi, cô tiếp tục lại bặt tăm tức thì trước đôi mắt anh. Cô nhẹ dịu ngồi xuống. Hai người lạng lẽ cho tới khi một ly coffe sữa được đưa ra cho tới cô.
- Em biết từng chuyện rồi. – cô hắng giọng.
- Em biết... Chuyện gì cơ?
- Uhm, chưng Trâm vô TP. Sài Gòn bắt gặp em, chưng ấy đang được kể cho tới em nghe.
Anh sửng bức.
- Anh xấu xí lắm, anh đang được biến hóa em trở nên người xấu xí thất lạc rồi!
- Anh... anh van lỗi. Anh...
- Nhưng em ko trách móc anh nữa. – giọng cô nhỏ cút – em về phía trên, nhằm trình bày với anh, bản thân tiếp tục yêu thương nhau thêm nữa nhé!
Xem thêm: cao môn chủ mẫu xuyên thành hào môn nữ phụ
Nguyên giang rộng lớn vòng đeo tay cho tới cô ùa vô lòng bản thân, một nụ hít nhiều năm và lắng đọng của những ước mong kể từ từng nào năm cuốn bọn họ lại cùng nhau, tương đối thở nằm trong hòa công cộng nhịp trở nên song ngược tim niềm hạnh phúc. Anh hít hà mùi hương thơm nức thanh thanh bên trên làn tóc và bên trên domain authority thịt cô. Đã bao lâu rồi, anh vẫn mơ được ôm cô thiệt chặt như vậy này... Anh khẽ bịa môi lên làn tóc nhiều năm của cô ý, âm thầm thì:
- Anh sẽ không còn khi nào nhằm thất lạc em nữa! Cảm ơn em đang được về lại mặt mũi anh, cho tới anh sở hữu thời cơ được yêu thương em thêm nữa... và yêu thương em rộng lớn vô cùng nhiều!
[Nguồn: truyenngan]
Bình luận