Mạo Nhi Sơn là một trong những ngọn núi ở phía bên trong Đông Lâm đạp mạch. Tại bên dưới núi với 1 thôn buôn bản, dân phong ở trên đây thuần phác hoạ, thông thường cày ruộng tuy nhiên sinh sống, đoạn tuyệt với toàn cầu phía bên ngoài.
Một buổi sớm sớm...
Bạn đang xem: bạch tiểu thuần
Ở trước cổng chủ yếu của thôn trang, toàn cỗ mùi hương thân thiện nhập thôn đang được đứng dẫn dắt mang trong mình 1 thiếu hụt niên chừng mươi lăm mươi sáu tuổi hạc. Thiếu niên này nhìn còm yếu đuối tuy nhiên White trẻo thật sạch, thoạt nhìn cực kỳ nhu thuận. Y phục bên trên người hắn chỉ là một trong những cỗ thanh sam thông thường tuy nhiên đã biết thành nhạt màu sắc trở nên white color, nhị đôi mắt choàng lên vẻ mưu trí, nhập sáng sủa.
Hắn thương hiệu là Bạch Tiểu Thuần.
“Các mùi hương thân thiện phụ lão, tớ cần chuồn tu tiên rồi, tuy nhiên tớ ko nỡ xa vời những ngươi”. Vẻ mặt mũi thiếu hụt niên tràn ngập vẻ ko nỡ, cỗ dáng vẻ của hắn vốn liếng nhu thuận, thời điểm này thoạt nhìn lại càng trở thành hóa học phác hoạ.
Các vị mùi hương thân thiện tảo mặt mũi nhìn nhau, cũng thực hiện rời khỏi vẻ ko nỡ rời xa hắn.
“Tiểu Thuần, phụ thân u ngươi thất lạc sớm. Ngươi là... một đứa con trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không thích ngôi trường sinh? Trở trở nên tiên nhân là rất có thể trường thọ, rất có thể sinh sống rất rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con cái tăng trưởng, sẽ sở hữu một ngày cũng cần cất cánh chuồn.” Một lão fake tóc hoa râm ở nhập đám người bước rời khỏi, khi nói đến việc phụ vương chữ “đứa con trẻ ngoan” thì tiếng nói với chút ngập ngừng.
“Ở phía bên ngoài, bắt gặp bất kể chuyện gì ngươi đều cần kiên trì. Ra ngoài thôn rồi thì cũng chớ quay trở về, cũng chính vì con phố của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân nhân hậu lành lặn vỗ vỗ bẫy vai của thiếu hụt niên.
“Trường sinh...”. Thân hình của thiếu hụt niên lúc lắc lên. Hắn mạnh mẽ và tự tin đứng lên, ánh nhìn kiên ấn định.
Trong sự khích lệ của lão fake này cùng theo với toàn bộ thôn dân xuất hiện, hắn nhẹ nhõm gật đầu bao nhiêu dòng sản phẩm, liếc nhìn người xem thiệt kỹ rồi tảo người bước nhanh chóng thoát khỏi thôn.
Thấy thân thiện hình họa của thiếu hụt niên tiếp tục ra đi, người xem nhập thôn tức khắc trở thành khích động. Vẻ lưu luyến nhập đôi mắt bị nỗi mừng sướng thay cho thế. Lão fake mặt mũi mũi tràn trề nhân hậu lành lặn trước khi giờ đang dần lập cập rẩy, nước đôi mắt chảy trở nên dòng sản phẩm.
“Trời xanh xao với đôi mắt, cái thương hiệu Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng chuồn... Cuối đã và đang chuồn rồi! Là ai trình bày mang lại hắn biết tiếp tục bắt gặp tiên nhân ở sát đây? Ngươi tiếp tục vì như thế thôn tuy nhiên lập được đại công đấy!"
“Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc tiếp tục Chịu chuồn rồi. Đáng thương mang lại bao nhiêu kê căn nhà ta! Chỉ vì như thế nó sợ hãi gà gáy sáng sủa tuy nhiên ko biết tiếp tục người sử dụng cơ hội gì xui khiến cho một đám hài tử chuồn bắt gà, đem gà nhập cả thôn rời khỏi ăn thật sạch...”
“Hôm ni, năm mới tết đến cho tới rồi!” Âm thanh tung hô, phấn khởi vang từng thôn nhỏ. Thậm chí với người còn kéo ra cả chiêng trống không, tấn công lên cực kỳ bay bổng.
Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn ko ra đi lắm. Hắn chợt nghe thấy tiếng động khua chiêng gõ trống không kể từ nhập thôn truyền rời khỏi, còn tồn tại cả giờ đồng hồ tung hô vang dậy. Hắn tạm dừng, vẻ mặt mũi với chút cổ quỷ quái, tiếp sau đó ho lên một giờ đồng hồ, nương theo đòi giờ đồng hồ chiêng trống không truyền cho tới, theo đòi lối núi tăng trưởng Mạo Nhi Sơn.
Ngọn Mạo Nhi Sơn này tuy nhiên không đảm bảo tuy nhiên lại sở hữu nhiều lớp bụi cỏ dại dột. Giờ là sáng sủa sớm tuy nhiên không khí vẫn tối đen thui, tư bề yên ổn tĩnh.
“Nghe Nhị Cẩu trình bày, bao nhiêu ngày ngày hôm trước, khi hắn bị một con cái heo rừng xua theo đòi cho tới địa điểm này thì bắt gặp bên trên khung trời với tiên nhân cất cánh qua…” Bạch Tiểu Thuần chuồn phía trên đạp đạo, trái ngược tim đang được nhảy lên thình thịch. đột nhiên nhiên kể từ mé rừng truyền cho tới từng tiếng động rào rào tương tự như giờ đồng hồ heo rừng đang làm việc. Âm thanh cho tới đột nhiên khiến cho Bạch Tiểu Thuần vốn liếng tiếp tục khẩn trương, phiền lòng cảm nhận thấy lạnh lẽo dọc cả sinh sống sườn lưng.
“Ai? Ai ở đó!” Tay cần hắn tất tả lấy kể từ nhập quấn tư trang rời khỏi tư cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa không còn phiền lòng, hắn lại lấy kể từ nhập ngực rời khỏi một cây nhang black color, cố kỉnh chặt nhập tay.
“Đừng cho tới trên đây, ngàn vạn phen chớ cho tới trên đây. Ta với búa, tớ với rìu, nhang nhập tay tớ còn rất có thể triệu hoán thiên lôi, rất có thể dẫn tiên nhân sản phẩm lâm. Ngươi dám rời khỏi, tớ ngay tắp lự tấn công bị tiêu diệt ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa vặn lập cập vừa vặn hô to lớn, cặp chặt những loại vũ trang cơ, giành thủ thời hạn đuổi theo lối núi. Dọc lối, những giờ đồng hồ lách cơ hội vang lên loàn tận hưởng, búa, đao bửa củi rơi xuống giàn giụa khu đất.
Chắc là hắn tiếp tục quá phiền lòng, vì như thế những giờ đồng hồ rào rào đặc biệt nhanh chóng mất tích, sau này cũng ko thấy với dã thú này chạy cho tới. Sắc mặt mũi của hắn tái ngắt nhợt. Hắn vệ sinh những giọt mồ hôi lạnh lẽo, nhập đầu tiếp tục với ý buông ân xá ko nối tiếp lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ về cho tới cây nhang bản thân đang được cố kỉnh nhập tay, cây nhang của phụ thân u trước lúc tạ thế khắc ghi mang lại hắn.
Nghe trình bày là vì tổ tiên hắn Lúc xưa tiếp tục vô tình tương hỗ một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước Lúc rời chuồn, vị tiên nhân tiếp tục nhằm lại cây nhang này nhằm báo đáp, còn trình bày tiếp tục nhận một người dân có huyết quản Bạch gia thực hiện môn đồ. Chỉ cần thiết nhen nhóm nó lên là tiên nhân sẽ tới.
Trước trên đây, cây nhang này từng được hắn nhen nhóm lên rộng lớn mươi phen rồi tuy nhiên ở đầu cuối vẫn ko thấy vị tiên nhân cơ cho tới. Vấn đề này thực hiện mang lại Bạch Tiểu Thuần chính thức không tin tưởng vị tiên nhân cơ với cho tới thiệt hay là không. Hôm ni, hắn ra quyết định demo thêm 1 phen là vày cây nhang này cũng không hề nhiều lắm, lại nghe người nhập thôn trình bày từ thời điểm cách đó vài ba ngày tiếp tục bắt gặp với tiên nhân cất cánh qua loa địa điểm này.
Hắn trèo lên núi vì như thế biết đâu, ở sát tăng một ít thì tiên nhân tiếp tục nhìn thấy cũng ko chừng.
Sau một khi vì thế dự, Bạch Tiểu Thuần lại gặm răng nối tiếp. Cũng may là ngọn núi này cũng không đảm bảo, chẳng bao lâu sau hắn tiếp tục lên đến mức đỉnh núi, há miệng to thở phì phò. Đứng phía trên cơ, hắn tảo nhìn thôn trang hiện thị lên thấp thông thoáng bên dưới chân núi, thần sắc với chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn mùi hương đen thui chỉ với vày móng tay ở nhập tay.
“Ba năm rồi... Cha u độ trì mang lại tớ, phen này chắc chắn cần trở nên công!” Bạch Tiểu Thuần thay đổi thâm thúy, cẩn trọng đem mùi hương nhen nhóm lên. Gió rộng lớn nổi lên tư phía, khung trời kéo mây đen thui dầy quánh. Từng tia chớp lóe lên sáng sủa lòa, sấm nổ ầm ầm mặt mũi tai Bạch Tiểu Thuần.
Âm thanh vang lừng thực hiện mang lại body của Bạch Tiểu Thuần lập cập lên, hắn với cảm hứng như khi nào thì cũng rất có thể bị sét tấn công bị tiêu diệt. Trong một giây phút, hắn tiếp tục ham muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang tuy nhiên lại dằn lại vì như thế không can tâm.
Xem thêm: cô vợ ảnh hậu
“Ba năm rồi, tớ tiếp tục nhen nhóm cây nhang này mươi nhị phen. Đây là phen loại mươi phụ vương, phen này chắc chắn cần thực hiện được. Tiểu Thuần tớ ko sợ hãi, có thể tiếp tục không biến thành tấn công bị tiêu diệt đâu...”. Bạch Tiểu Thuần lưu giữ cho tới tay nghề phụ vương năm vừa qua, ko tính phen này, mươi nhị phen trước hắn nhen nhóm cây nhang thì từng phen đều phải sở hữu sấm chớp nổi lên như vậy này, tuy nhiên tiên nhân thì ko thấy cho tới. Hắn vốn liếng sợ hãi bị tiêu diệt, từng phen sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc cho tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, tuy nhiên khi hắn phun nước nhập là nó tắt tức thì.
Trong khi Bạch Tiểu Thuần còn đang được hãi hùng khiếp vía, chật vật mong chờ nhập giờ đồng hồ sấm thì ở khung trời cơ hội cơ ko xa vời với 1 đạo ngôi trường hồng đang được gào thét, cất cánh cho tới đặc biệt nhanh chóng.
Trong đạo ngôi trường hồng này là một trong những phái mạnh nhân trung tuổi hạc. Nam tử này đem áo quần nguy nga, vóc dáng tiền phong đạo cốt tuy nhiên thần sắc lại như phong trần mỏi mệt nhọc. Thậm chí, nếu như nhìn kỹ thì rất có thể thấy hắn đang được thực sự đặc biệt mệt rũ rời.
“Ta đặc biệt ham muốn nhìn coi, rốt cuộc ngươi là dòng sản phẩm dạng gì tuy nhiên nhen nhóm một cây nhang trong cả phụ vương năm qua!”
Vừa nghĩ về cho tới những gì tôi đã trải qua loa nhập phụ vương năm vừa vặn rồi, phái mạnh tử này ngay tắp lự nổi xung.
Ba năm trước đó, hắn phát hiện với người nhen nhóm cây nhang tuy nhiên tôi đã mang lại chuồn khi vẫn tồn tại ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ cho tới đoạn nhân tình ở vùng phàm trần năm cơ hắn tất tả vàng cất cánh cho tới.
Lần cơ, theo đòi đo lường của hắn thì đặc biệt nhanh chóng tiếp tục dò la cho tới tuy nhiên hắn lại ko ngờ rằng, vừa vặn mới nhất nhận ra hương thơm mùi hương, còn ko chuồn được bao xa vời thì dòng sản phẩm khí tức cơ tiếp tục mất tích nhập nháy đôi mắt, hạn chế đứt nguyệt lão tương tác. Nếu chỉ là một trong những phen thì cũng thôi, tuy nhiên trong phụ vương năm vừa qua, khí tức cơ xuất hiện nay cho tới rộng lớn mươi phen thực hiện mang lại hắn dò la tìm tòi rất nhiều lần tuy nhiên phen này cũng trở thành con gián đoạn. Cứ cho tới tới lùi lui vì vậy, giằng teo trong cả phụ vương năm...
Giờ phút này hắn đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa vời xa vời, thấy Bạch Tiểu Thuần đang được đứng bên trên đỉnh núi. Trong chớp mắt hắn tiếp tục cất cánh cho tới đỉnh núi, tiếp sau đó vung tay, đem que mùi hương ko còn nhiều lắm cơ dập tắt.
Tiếng sấm ngay tắp lự lặng bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang được đứng mặt mũi cạnh mình.
“Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần ngần ngại chất vấn vày tiếng nói dường như ko chắc chắn rằng, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau sườn lưng.
“Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, ko để ý tới cây búa ở sau sườn lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh xao, song mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng ko tệ, vẻ phiền muộn ở nhập đáy lòng cũng bớt chuồn một ít.
“Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, thương hiệu là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần phanh mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy nhập lòng hắn có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn đứng thẳng.
“Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những phụ vương năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi cho tới vấn đề mà nhập trong cả phụ vương năm vừa qua hắn rất muốn biết.
Bạch Tiểu Thuần nghe thấy thắc mắc, đầu óc nhanh chóng chóng chuyển động, sau đó thực hiện rời khỏi bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa vời xa ở dưới chân núi.
“Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, ko nỡ bỏ những mùi hương thân thiện cơ. Mỗi lần tớ đốt mùi hương, bọn hắn đều ko nỡ để tớ rời chuồn. Hôm ni bọn hắn bởi vì tớ rời chuồn mà vẫn còn bi thương trên đây này.”
Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái lý do này lúc trước hắn ko nghĩ tới, vẻ phiền muộn nhập mắt đã không còn thêm 1 ít nữa. Từ lời nói mà coi xét thì bản tính kẻ này cũng ko tệ lắm. Nhưng Lúc hắn phía góc nhìn về phía bên dưới thôn, người sử dụng thần thức đảo qua loa, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu tung hô vì như thế Bạch Thử Lang đã rời chuồn thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm nhận thấy nhức đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại tuy nhiên trong tâm địa lại chứa chấp giàn giụa những ý nghĩ về xấu xí kỳ quỷ quái.
“Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát tháo lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật thột, sợ hãi tới mức thân thiện thể lập cập lên.
“Việc ấy cũng ko trách được tớ a. Cái cây nhang gì cơ của ngươi, mỗi lần tớ đốt lên đều kéo theo đòi sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết tớ rồi. Ta tránh thoát mười phụ vương lần là đã rất ko may mắn rồi.” Bạch Tiểu Thuần rời khỏi vẻ đáng thương nói.
Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, lặng lặng một lúc.
“Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám chuồn đốt nhang tới rộng lớn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói.
"Ta sợ chết! Không phải tu tiên là rất có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói.
Tu sĩ trung niên lại lặng lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng ca ngợi, cứ ném tới môn phái quỷ luyện một phen coi sao, biết đâu tính tình lại rất có thể thay cho đổi không ít. Vì vậy sau khoản thời gian suy nghĩ một chút, hắn liền hất tay áo quấn xung quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo ước vồng cất cánh thẳng về phía chân trời.
”Đi cùng tớ.”
Xem thêm: nhất túy kinh niên truyện tranh
”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang được cất cánh bên trên trời, phía dưới là vực thâm thúy vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa rời khỏi, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân.
Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói.
“Linh Khê Tông.”
Bình luận